Chương 13: Ở cùng nhau

"Đến nơi rồi."

Tưởng Thần Minh theo Mạc Lệnh Thu xuống xe: "Thầy ơi, còn mùi không ạ?"

Mạc Lệnh Thu dừng bước, lắc đầu, ngoại trừ hương hạnh nhân đắng nhàn nhạt, anh không còn ngửi thấy mùi gì nữa.

Tưởng Thần Minh thở phào nhẹ nhõm, không biết tại sao, trong lòng cậu có một loại cảm giác vui mừng như khi mắc lỗi bị giáo viên bắt được nhưng kịp thời sửa chữa.

Hôm nay cửa phòng khám đã mở sẵn, có lẽ là Bao Văn để riêng cho Mạc Lệnh Thu.

Hai người đi vào trong nhưng vẫn chưa thấy Bao Văn.

Mạc Lệnh Thu cũng không vội, anh ngồi lên sô pha, tiện tay lấy sách trên bàn để đọc.

Tưởng Thần Minh nhìn xung quanh, đồ đạc trong phòng khám không nhiều, nhưng vỏ lon coca trong thùng rác và một đống thùng carton đựng đầy coca đặt ở một góc vô cùng dễ thấy.

Vừa đến năm giờ, Bao Văn đi từ phía ngoài vào trong phòng khám: "Cháu đến sớm nhỉ."

Bao Văn vừa chào hỏi, vừa đánh giá Tưởng Thần Minh từ trên xuống dưới, chẳng biết trong lòng ông đang suy nghĩ gì.

Mạc Lệnh Thu bỏ sách xuống, đứng dậy: "Có báo cáo chưa ạ?"

"Này, cho cháu." Bao Văn đưa báo cáo kiểm tra máu và chất dẫn dụ trong tay cho Mạc Lệnh Thu.

Mạc Lệnh Thu chăm chú đọc một lần, so với chỉ số cũ, các chỉ số trong máu đều trong phạm vi ổn định, nhưng nồng độ của chất dẫn dụ lại xuất hiện biến đổi lớn.

"Cái này...Có nghĩa là gì vậy ạ?" Mạc Lệnh Thu không hiểu lắm, ngẩng đầu hỏi Bao Văn.

"Chất dẫn dụ không ổn định, nồng độ biến đổi lớn, tình huống này chỉ có thể xuất hiện trong kì động dục." Bao Văn nói xong, lại nhìn thoáng qua Tưởng Thần Minh: "Bởi vì cậu ấy, kì động dục mà cháu kiềm chế quá lâu đã bị khơi gợi ra, đồng thời xuất hiện tình trạng động dục không ổn định."

Mạc Lệnh Thu không nói gì, Tưởng Thần Minh hơi xấu hổ hỏi: "Có ảnh hưởng gì đến cơ thể thầy ấy không ạ?"

"Tất nhiên là có rồi." Bao Văn gật đầu, chất dẫn dụ đối với alpha hay omega mà nói là một chỉ số quan trọng đối với cơ thể, khi chỉ số này có sự thay đổi, cũng có nghĩa là cơ thể của chủ nhân xuất hiện biến đổi. "Trước mắt thì ảnh hưởng trực tiếp nhất là kì động dục trở nên không ổn định. Nhưng theo quan sát của bác, cộng thêm một vài triệu chứng cháu nói với bác, không loại bỏ khả năng trong lòng cháu có tâm lí bài xích chất dẫn dụ của người khác."

Lông mày Mạc Lệnh Thu nhăn lại: "Cháu dùng thuốc ức chế là để không chịu ảnh hưởng bởi chất dẫn dụ của người khác, nếu cháu tiếp tục sử dụng cũng sẽ cảm thấy bài xích sao?"

"Nói đến thuốc ức chế, bác làm thí nghiệm máu cho cháu, trong cơ thể cháu đã sinh ra kháng thể đối với thuốc ức chế dài hạn, sau này đừng dùng loại thuốc ức chế này nữa, không có tác dụng đâu."

Nghe đến đây, Mạc Lệnh Thu mới thấy sốt ruột: "Nhưng bác cũng biết cháu không thể không dùng mà!"

"Đây cũng là lý do hôm nay bác bảo cháu đưa cậu ấy đến đây." Bao Văn nhìn về phía Tưởng Thần Minh.

Tưởng Thần Minh lần đầu tiên thấy Mạc Lệnh Thu mất bình tĩnh: "Bác cần cháu làm cái gì ạ?"

"Nếu cháu rảnh thì theo bác đi làm kiểm tra chất dẫn dụ nhé." Bao Văn nói xong, cúi xuống lấy một lon coca ở cạnh chân uống mấy ngụm rồi mới đứng lên: "Mạc Lệnh Thu, cháu đợi ở đây một lát."

"Vâng." Mạc Lệnh Thu cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể đợi ở bên ngoài.

Tưởng Thần Minh đi theo Bao Văn vào trong phòng thí nghiệm, bị ông rút một ống máu nhỏ. Vì trước đây bên phía trường học cũng sắp xếp làm kiểm tra sức khỏe, nên cậu biết phải mất ít nhất ba ngày mới có kết quả kiểm tra chất dẫn dụ. Còn về việc Bao Văn muốn kiểm tra cái gì, cậu thực sự rất tò mò.

"Bác ơi, cháu có thể hỏi chút không, bác muốn kiểm tra gì thế ạ?"

"Độ xứng đôi." Bao Văn trả lời, ông lấy nửa ống máu của Mạc Lệnh Thu trong tủ đông ra, kiểm tra độ xứng đôi của chất dẫn dụ trước mặt Tưởng Thần Minh. Kiểm tra độ xứng đôi của chất dẫn dụ thì chỉ cần mấy phút là có kết quả, bởi vì phân tử của chất dẫn dụ có độ xứng đôi cao mà đặt gần nhau sẽ nhanh chóng xuất hiện phản ứng.

Ba phút sau, kết quả kiểm tra xuất hiện ở trên màn hình máy tính kết nối với dụng cụ thí nghiệm, độ xứng đôi của chất dẫn dụ là 100%.

"Quả nhiên là thế." Bao Văn vỗ đầu, dường như không hề bất ngờ với kết quả này.

Tưởng Thần Minh cũng nhìn thấy, nhưng rõ ràng cậu không bình tĩnh lắm.

Độ xứng đôi 100%? Đây là điều bao nhiêu người mơ ước nhưng có lẽ cả đời cũng không gặp được? Nhưng bây giờ, độ xứng đôi chất dẫn dụ của cậu và Mạc Lệnh Thu thực sự đạt được 100%.

Bao Văn in kết quả trên máy thành thành ba bản, nhưng chỉ cầm một bản ra khỏi phòng thí nghiệm. Tưởng Thần Minh đi đằng sau Bao Văn, không biết nên bày ra vẻ mặt gì.

Mạc Lệnh Thu thấy họ đi ra, ánh mắt không rời khỏi tờ giấy Bao Văn đang cầm: "Có phát hiện gì mới không ạ?"

"Bác vừa làm thí nghiệm đo độ xứng đôi chất dẫn dụ của hai đứa, kết quả cuối cùng ở đây." Bao Văn đưa kết quả cho Mạc Lệnh Thu.

Mạc Lệnh Thu không cầm, mà nhìn về phía Tưởng Thần Minh.

Tưởng Thần Minh sờ mũi cười gượng, bây giờ cậu thực sự không biết nên bày tỏ cảm xúc của bản thân mình như thế nào.

Nói không vui chắc chắn là nói dối, xét sơ qua các khía cạnh mà nói, Mạc Lệnh Thu là một người bạn đời vô cùng hoàn hảo, lại còn là mẫu người mà cậu thích. Nhưng độ xứng đôi của chất dẫn dụ cũng không đại diện cho tất cả, đây cũng là lí do tại sao cậu luôn cố gắng duy trì khoảng cách với omega.