Chương 7: Nhỏ quá

"Thầy Mạc." Tưởng Thần Minh cười mỉm, nhìn qua có vẻ tâm trạng rất tốt.

Mạc Lệnh Thu lùi về sau, kéo dãn khoảng cách với cậu, mặt không biểu cảm gật đầu.

Tưởng Thần Minh sững sờ chốc lát, trong lòng hơi buồn cười. Haiz, nửa tháng không gặp đã xa cách như thế. Nhưng mà, vốn dĩ hai người họ cũng không thân.

"Em đến đây để học, vừa khéo nhìn thấy thầy nên em ra chào hỏi thầy ạ." Tưởng Thần Minh tự giải vây cho bản thân.

Mạc Lệnh Thu lại gật đầu, vẫn im lặng không nói câu nào.

Trên mặt sinh viên đứng bên cạnh Tưởng Thần Minh đã hiện lên vẻ bực mình, hắn cũng là alpha, ở trong mắt hắn, có nhìn thế nào thì cũng thấy Mạc Lệnh Thu không vừa mắt, thích ra vẻ ít nói, còn chẳng đáng yêu bằng omega.

"Đi thôi." Cậu sinh viên đó không cho Mạc Lệnh Thu sắc mặt tốt, ra sức túm lấy tay Tưởng Thần Minh.

Tưởng Thần Minh không trả lời, ánh mắt vẫn dán vào sắc mặt lạnh lùng của Mạc Lệnh Thu, nhìn được một lúc, sau khi xác nhận đối phương quả thực không định mở miệng nói chuyện, cậu mới hậm hực tạm biệt anh rồi đi cùng bạn về phía cổng trường.

Xung quanh có không ít người chú ý đến cảnh tượng hai alpha nổi tiếng của đại học A mặt đối mặt nói chuyện phiếm. Có người còn chụp lại rồi đăng lên diễn đàn. Rất nhanh, bài viết về Mạc Lệnh Thu và Tưởng Thần Minh đã nổi lên rồi được ghim trên trang chủ.

Nội dung của bài viết là: "Ai có thể ngờ tới trong đời lại thấy hai người này nói chuyện với nhau!"

Chủ post: Vô tình gặp người đẹp lạnh lùng và tình nhân trong mộng, hai người họ quen nhau từ khi nào thế? [Hình ảnh]

Người thứ nhất: Chủ post này, hình như khoa thể dục không cần học môn trung văn đúng không?

Người thứ 2: Từ xưa đến nay khoa thể dục chưa từng học môn trung văn đâu.

...

Người thứ 5: Ê không phải, cho dù khoa thể dục học môn Trung Văn thì cũng không cần làm phiền người đẹp đến dạy chứ? Có lẽ thầy ấy đưa nghiên cứu sinh đi cùng đấy.

Người số 6: +1.

...

Người số 10: Hai người này đứng chung một chỗ thì đẹp trai ác, tui sắp nứиɠ luôn rồi nè QAQ.

Người số 11: Người phía trên tự trọng tý đê ->_->.

...

Chủ post: Không có ai trả lời câu hỏi của tôi hả? Khi nào hai người họ quen biết nhau thế, phát hiện điều này khiến rất nhiều người kinh ngạc nha! Người đẹp lạnh lùng nổi tiếng với việc khó ở chung đó!!

Người số 18: Cậu nói thế thực sự làm người ta phải suy nghĩ đó nha, sao người đẹp lại đi nói chuyện với chồng tui nhỉ?

Người số 19: Bà bên trên ơi? Ai là chồng của bà? Mời nói rõ ràng!

Người số 20 : Ha, sao nào? Không phục à? Tưởng Thần Minh chính là chồng tui!

Người số 21: Tôi bế thầy Mạc đi đây, nhường tên họ Tưởng kia cho mấy người, mấy người tự trọng tý đê.

Người số 22: Đờ mờ thầy Mạc là của tao! Con nhỏ kia đứng lại đó!

...

Đến lúc này, ngoại trừ người đăng bài đã bị cho vào quên lãng, chỉ còn rất ít người nhớ đến nội dung câu hỏi chính. Trong vòng nửa tiếng bài đăng đã nhận được hơn một nghìn bình luận, tất cả đang cãi nhau xem rốt cuộc thì Mạc Lệnh Thu và Tưởng Thần Minh là của nhà nào, một đám người mặt đỏ tía tai tranh chồng. Thỉnh thoảng có alpha khác vào bài viết xỏ xiên, nói vài câu không đúng về Mạc Lệnh Thu và Tưởng Thần Minh, thế là bị một dàn omega và beta đuổi theo mắng chửi không ngừng.

Hai người có liên quan hoàn toàn không biết gì về chuyện này, Tưởng Thần Minh đi vào cổng khu Bắc xong thì lập tức tách ra khỏi tên đang tán gẫu về Mạc Lệnh Thu, cậu đi nhanh về kí túc xá, sau đó bị những người bạn cùng phòng rảnh rỗi đến phát sợ vây quanh.

"Anh Tưởng, anh quen người đã xinh đẹp còn tài giỏi đó bao giờ vậy?"

Cậu trai nằm ở giường số một quay đầu lại, cơ thể cao to cuộn tròn trên chiếc ghế gỗ, thoạt nhìn có chút đáng thương.

"Xinh đẹp lại còn tài giỏi?" Tưởng Thần Minh khựng người, ai mà vừa đẹp vừa giỏi nhỉ?

"Mạc Lệnh Thu, cố vấn khoa Văn học Trung Quốc ấy."

"...À" Tưởng Thần Minh không trả lời câu hỏi của đối phương, ngược lại thấy tò mò về cụm từ "đẹp và giỏi" này, "Sao lại gọi thầy ấy là người xinh đẹp và tài giỏi vậy?"

"Gương mặt thì giống omega, nhưng với tính tình ngứa đòn và chỉ số thông minh cao ngất, chẳng lẽ không phải là alpha sao?" Người to béo khoát tay: "Xinh đẹp tài giỏi, vừa đẹp vừa giỏi."

Tưởng Thần Minh cạn lời, Mạc Lệnh Thu quả thực rất xinh đẹp, gương mặt tinh xảo đó dùng từ tuyệt sắc để miêu tả thì cũng không hề nói quá, hơn nữa càng nhìn lại càng thấy thu hút người khác. Còn tính cách à, đúng là rất lạnh lùng, khó sống chung, nếu chỉ số thông minh không cao thì cũng không thể làm cố vấn khi còn trẻ như vậy.

Quả thực là vừa đẹp vừa giỏi, nhưng mà, Mạc Lệnh Thu là một omega hàng thật, phải nói là người đẹp tài giỏi phiên bản nâng cấp.

"Tôi rất thích thầy ấy, càng nhiều bạn bè thì càng nhiều cơ hội mà." Tưởng Thần Minh thuận miệng trả lời.

Thực ra đã nửa tháng rồi chưa được gặp Mạc Lệnh Thu, cả người cậu luôn thấy bứt rứt khó chịu, ngay cả tỉ lệ ném ba điểm vốn là sở trường của bản thân cũng bị giảm đi. Cũng không thể nói mấy câu buồn nôn như "trong tim thiếu mất một mảnh" gì gì đó, nhưng cậu cảm thấy việc này có liên quan đến việc biết Mạc Lệnh Thu là omega, có lẽ là chịu ảnh hưởng bởi chất dẫn dụ của đối phương chăng?

Giống như hôm nay, sau khi gặp Mạc Lệnh Thu thì cậu đã thấy ổn hơn nhiều.

"Nói thật thì, cậu đừng có đi đá vào tấm sắt này." Hạ Gia nằm ở giường số hai nhắc nhở cậu: "Chúng ta không học môn nào của khoa Văn học Trung Quốc, cậu tìm khó cho bản thân làm gì?"

Tưởng Thần Minh mím môi, không trả lời. Đúng là hôm nay Mạc Lệnh Thu không nói chuyện với cậu khiến cậu thấy khó chịu.

Mạc Lệnh Thu quay về văn phòng, anh dọn dẹp lại những thứ mà bản thân không kịp thu dọn khi vội vã rời đi vào nửa tháng trước, sau đó mở bản ghi chép trên máy tính, tổng hợp và sắp xếp lại thành quả của chuyến công tác.