Chương 9: Nhanh quá đi mất

Đêm đó Mạc Lệnh Thu tranh luận với Phàn Niên hơn nửa tiếng về chuyện Tưởng Thần Minh nhỏ tuổi hơn anh, đối phương suy đi tính lại vẫn cảm thấy chỉ kém có năm tuổi thì không tính là quá nhỏ. Hơn nữa, Phàn Niên vốn nói nhiều, mặc dù không cãi nhau với ai nhưng rất kiên trì, cuối cùng Mạc Lệnh Thu cũng chẳng nói lại được cậu ấy.

Thậm chí nửa đêm anh còn mơ thấy Tưởng Thần Minh mặt mũi tủi thân hỏi mình rằng tại sao lại chê cậu nhỏ, dĩ nhiên nghĩa của từ "nhỏ" này có hơi mơ hồ.

Sáng sớm, Mạc Lệnh Thu đứng trước gương trong nhà vệ sinh nhìn đôi mắt hơi sưng của mình, thở dài một hơi.

Lấy túi chườm đá bảo vệ mắt đắp lên mắt một lúc, Mạc Lệnh Thu đợi mắt bớt sưng mới ăn sáng rồi đến thư viện trường. Anh ngồi đó cả một buổi sáng, đến mười một rưỡi, Mạc Lệnh Thu mới rời khỏi thư viện đi về phía khu Bắc.

Phòng y tế khu Bắc nằm ở góc khuôn viên trường, số lần Mạc Lệnh Thu đến khu Bắc không ít, vì để tiết kiệm thời gian nên anh đã chọn đi đường tắt.

Kí túc xá nam ở khu Bắc có tổng cộng năm tòa, trong đó tòa thứ nhất là tòa số 21, bởi vì tòa số 21 là tòa gần phía bên ngoài nhất, nên tầng một hơi giống các cửa hàng trong thành phố, có quán trà sữa, siêu thị nhỏ, phòng y tế của trường nằm ngay bên cạnh siêu thị đó. Phía trước tòa nhà số 21 còn có một rừng cây nhỏ, bên trong có một con đường tắt có thể đi qua.

Mạc Lệnh Thu đi dọc theo con đường nhỏ, khi nhìn thấy cửa phòng y tế, anh đang đi đến đó thì gặp Tưởng Thần Minh đi từ trong siêu thị ra.

Đối phương cầm một túi đồ ăn vặt to và ba hộp cơm, có lẽ là xuống mua cơm giúp bạn cùng phòng.

"Thầy Mạc? Sao thầy lại đến đây?" Tưởng Thần Minh rất ngạc nhiên, cậu quên luôn việc hôm qua mình đến chào hỏi mà người ta không thèm bắt lời, tự nhiên đi tới hỏi thăm.

"Đợi người."

Vừa dứt lời, sau lưng đã vang lên tiếng của Phàn Niên: "Lệnh Thu!"

Mạc Lệnh Thu mặt không biểu cảm khua tay với Tưởng Thần Minh, xoay người đi đến chỗ Phàn Niên.

Phàn Niên nhìn Mạc Lệnh Thu đang đi đến chỗ mình, lại nhìn Tưởng Thần Minh đứng bất động ở cách đó không xa, cậu nở nụ cười quái dị, nhỏ giọng trêu chọc: "Chẳng phải hôm qua còn bảo không quen sao?"

"Không quen." Câu trả lời của Mạc Lệnh Thu không hề thay đổi.

Phàn Niên cảm thấy tẻ nhạt, cậu quay đầu cười với Tưởng Thần Minh rồi cùng Mạc Lệnh Thu đi vào phòng y tế.

"Đợi tớ chút, tớ đi thay quần áo đã." Phàn Niên vẫn đang mặc áo blouse nói.

Mạc Lệnh Thu cũng chẳng vội, anh ngồi lên ghế xem quyển tạp chí y khoa ở bên cạnh, mặc dù không phải chuyên ngành của bản thân nhưng vẫn xem rất chăm chú.

Cửa phòng y tế bỗng dưng bị đẩy ra, Mạc Lệnh Thu ngẩng đầu lên thì thấy Tưởng Thần Minh đứng ở cửa, trên mặt nở nụ cười.

"Bác sĩ Phàn có ở đây không ạ?"

Mạc Lệnh Thu nhìn cậu một cái, quay về phía phòng thay đồ gọi: "Phàn Niên."

"Ơi! Sao thế?" Phàn Niên vội vàng khoác áo đi ra.

"Có người tìm." Mạc Lệnh Thu chỉ vào Tưởng Thần Minh đang đứng ở cửa, rồi tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Phàn Niên hơi lơ mơ: "Tìm tôi sao?"

"Vâng ạ, bạn cùng phòng của em bị sốt, cậu ấy bảo em đến lấy thuốc ạ." Tưởng Thần Minh nói xong, lấy thẻ sinh viên trong túi áo ra.

Phàn Niên "à" một tiếng, hỏi triệu chứng của bạn Tưởng Thần Minh, sau đó kê một hộp thuốc hạ sốt và một ít thuốc cảm cúm khác: "Ba bữa một ngày, uống sau ăn, liều lượng viết hết trên vỏ hộp rồi đó."

"Cảm ơn bác sĩ Phàn." Tưởng Thần Minh quẹt thẻ của trường để thanh toán tiền.

Mạc Lệnh Thu chẳng thèm nhìn bọn họ, anh ngồi trên ghế chăm chú đọc sách, dường như coi sách y khoa trong tay mình là thứ gì đó quý giá lắm.

Phàn Niên nghĩ từ hôm qua đến nay, cuối cùng cũng không còn suy nghĩ làm mối cho hai người bọn họ, Mạc Lệnh Thu quả thực không có hứng thú gì với Tưởng Thần Minh, nếu như có, thì sao vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng như thế?

Nhưng vào lúc này, sắc mặt Tưởng Thần Minh bỗng thay đổi, cậu tiến lên mấy bước, nắm lấy cổ tay Mạc Lệnh Thu, quay đầu hỏi Phàn Niên: "Bác sĩ Phàn, ở đây có nhà vệ sinh không?"

Phàn Niên choáng váng, Mạc Lệnh Thu ngồi trên ghế mặc kệ Tưởng Thần Minh nắm lấy cổ tay mình cũng chẳng giãy giụa, thoạt nhìn dường như có hơi kì lạ.

Tưởng Thần Minh không nhận được câu trả lời, giọng điệu sốt ruột hơn: "Bác sĩ Phàn!"

Bấy giờ Phàn Niên mới phục hồi lại tinh thần, chỉ vào phía phòng nghỉ: "Ở trong phòng nghỉ."

Vừa nói xong, Tưởng Thần Minh đã nửa ôm Mạc Lệnh Thu bước nhanh vào phòng nghỉ. Ở trước cửa, hình như Phàn Niên ngửi thấy một mùi sữa ngọt nhàn nhạt.

Bên trong nhà vệ sinh nhỏ hẹp, Tưởng Thần Minh kìm nén đến mức nổi gân xanh trên trán, cậu sợ bản thân mình hơi buông lỏng, chất dẫn dụ sẽ tỏa ra ngoài.

"Thầy Mạc, sao thầy lại động dục rồi?" Tưởng Thần Minh cắn răng hỏi.

Mạc Lệnh Thu nghe thấy thế thì thấy không thoải mái, cái gì gọi là lại động dục? Đó là thứ anh có thể kiểm soát được sao?

Đang yên ổn ngồi đọc sách cũng có thể đột nhiên bước vào kì động dục, không hề có dấu hiệu báo trước, cũng không hề theo quy luật, điểm giống nhau duy nhất chính là ở nơi có alpha là Tưởng Thần Minh.

"Chẳng lẽ không phải do cậu sao?" Bởi vì kì động dục bất thình lình này, Tưởng Thần Minh lại kìm nén không cho chất dẫn dụ tỏa ra, Mạc Lệnh Thu tức giận, hốc mắt ướŧ áŧ, gương mặt tinh xảo lộ vẻ bất mãn.