Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Tàn Tật Tôi Thuê Một Vệ Sĩ

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khu A Tiểu khu Nguyệt Tân là một khu biệt thự, cách khu cao tầng bên cạnh một lớp cây xanh dày đặc, giống như một bức tường cao không thể vượt qua, bức tường này được xây bằng một thứ gọi là “tiền lương”, ngăn cách giữa những kẻ giàu nhàn rỗi không nghề nghiệp và những con người làm việc quá sức đến hói đầu.

Tất nhiên, trong nhiều trường hợp, những từ này có thể bao hàm lẫn nhau, có thể tùy ý kết hợp.

Kẻ giàu không nghề chính là Hà Nghiên Chi.

Thực ra Hà Nghiên Chi vốn là một cậu ấm giàu có, nếu cha anh còn sống, thì anh chỉ cần ăn bám cũng đủ ăn bám đến khi chui vào quan tài.

Đáng tiếc là lão Hà vốn là một “đại gia làm việc suốt ngày đêm”, mới ngoài bốn mươi tuổi đã hói đầu, hơn mười năm trước có một lần đi nhậu với bạn, uống say quá ngã lăn ra đất, không bao giờ dậy nữa.

Lúc đó Hà Nghiên Chi vẫn còn là học sinh — thuộc dạng vô học vô hành — đang đắc ý vì mình gặp một trong ba việc vui lớn của đời người, cứ tưởng cha chết thì mình có thể giàu lên chỉ sau một đêm, ai ngờ cái kẻ chưa già đã chết kia lại lập sẵn di chúc, để lại phần lớn tài sản cho vợ, phần nhỏ thì đầu tư vào công ty, chỉ dè xẻn giữ lại cho con trai 1%.

Lúc lão Hà còn sống, quan hệ giữa hai cha con đã không tốt, bây giờ lão Hà chết rồi, công ty bên đó một chút cũng không chia cho con trai.

Sau đó mẹ của Hà Nghiên Chi bèn ôm phần lớn tài sản bỏ trốn, lấy tiền của chồng để nuôi một cậu trai trẻ kém bà hai mươi tuổi.

Mặc dù tiền lão Hà để lại đối với người bình thường mà nói cũng không phải là con số nhỏ, nhưng Hà Nghiên Chi vốn quen sống trong nhung lụa, số tiền đó căn bản không đủ để anh phung phí.

Hà Nghiên Chi tức giận tìm hiểu một số ngành nghề kiếm được nhiều tiền, cảm thấy mình không phải dạng có thể mở công ty, làm bán hàng sợ mỗi ngày bị khách hàng phàn nàn tám trăm lần, làm nghiên cứu thì không đủ trình độ, lại không muốn hói đầu như cha…

Cuối cùng đầu nóng lên, dựa vào nhan sắc của mình, bước chân vào giới giải trí không dính dáng gì đến ngành nghề của gia đình.

Rồi thành ra như ngày hôm nay.

Quá khứ “huy hoàng” cũng đã là quá khứ, giờ đây lão Nghiên nghỉ hưu đang dựa vào cửa sổ sát đất trong phòng khách tắm nắng, nhìn lại cuộc đời ba mươi năm của mình, cảm thấy dường như sóng to gió lớn nào cũng trải qua, hạng người nào cũng gặp, cái chết nào cũng đã thử… nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Hà Nghiên Chi nghĩ mãi, vẫn không hiểu rốt cuộc thiếu cái gì.

Hà Nghiên Chi khẽ thở dài, đổ nguyên nhân không nghĩ ra được cho việc thời gian này làm phẫu thuật tiêm thuốc mê nhiều quá, có chút hại não.

Ánh nắng buổi chiều mùa đông rất dễ chịu, chiếu lên người ấm áp, vô cùng thích hợp cho người tàn tật như Hà Nghiên Chi an dưỡng tuổi già.

Hà Nghiên Chi buổi tối ngủ không ngon, chỉ có thể ban ngày chợp mắt nhiều một chút, nhưng hôm nay không biết vì sao, điện thoại cứ reo không ngừng, mỗi lần Hà Nghiên Chi vừa chợp mắt thì lại có kẻ không có mắt gọi điện đến.

Lần thứ n không biết là gọi Hà Nghiên Chi bực bội với lấy điện thoại.

“A lô?... Tôi không mua bảo hiểm, công ty bảo hiểm nào tôi từng mua đều bồi thường đến phá sản rồi.”

“Gì? Bán xe à, mẫu tôi cần có thể các anh không có… Ồ cái gì cũng có à, bốn bánh, hai lớn hai nhỏ, từ phía sau có thể đẩy, có thể vào đường chuyên dụng ấy, cho tôi mười chiếc, tốt nhất là loại điện.”

“Không mua nhà, anh bán mộ phần tôi cân nhắc một chút.”

Hà Nghiên Chi không cảm xúc dập điện thoại, lược đi chữ “bệnh” trong từ “thần kinh” đối phương đang nói. Hà Nghiên Chi mệt mỏi day day mày, cảm thấy hay là tắt máy luôn cho xong.

Nếu không phải vì đợi người đến ứng tuyển vệ sĩ, Hà Nghiên Chi đã không mở máy để nhận những cuộc gọi quảng cáo phiền phức này.

Thực ra Hà Nghiên Chi vốn không có ý định thuê vệ sĩ, chỉ là tối hôm đó đau đến lú lẫn nên gửi linh tinh, chỉ trách người nhận tin tức của Hà Nghiên Chi quá quyết đoán, hôm sau lúc Hà Nghiên Chi tỉnh dậy thì thấy một tin nhắn đáp lại của đối phương:

【Anh Nghiên, đã đăng lên mạng giúp anh rồi, quảng cáo nhỏ cũng đã in, nhưng yêu cầu này của anh… thật sự không cao nhỉ】

Hà Nghiên Chi: “……”

Hà Nghiên Chi vốn chỉ viết đại, cậu cũng chỉ xem qua là được rồi mà, sao phải so đo làm gì.

Thế là Hà Nghiên Chi cũng chỉ đành phóng lao thì phải theo lao — lạ một nỗi Hà Nghiên Chi vốn không trông mong thật sự có thể tuyển được người, nhưng không hiểu sao lại có chút mong đợi, vì thế cứ mở máy đợi điện thoại, cảm thấy dù có người đến lừa anh cũng được.

Đáng tiếc là nửa tháng trôi qua, vẫn không có ai hỏi thăm.

Hà Nghiên Chi thậm chí còn nghi ngờ liệu có phải người kia đã viết sai số điện thoại của anh không.

Lúc này mí mắt Hà Nghiên Chi đã không ngừng sụp xuống, giữa lúc nửa tỉnh nửa mơ, điện thoại lại reo lên.

Hà Nghiên Chi nhíu mày, thầm nghĩ đám người này thật dai dẳng, khó chịu nhấc máy, không đợi đối phương mở miệng đã nói.

“Lão tử không mua nhà không mua xe không mua bảo hiểm, không tìm trai gái không làm thủ tục không mua thực phẩm chức năng, không cần giày người già, mang vào tôi cũng không bay được. Số này cũng không phải số đặc biệt, không có trứng màu giấu bên trong, từ chối “gọi chơi thôi”, gọi bừa tôi khuyên anh mau dập máy, không phục xin gọi 10086.”

Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, cuối cùng truyền đến một giọng nam khá dễ nghe.

“Không phải anh cần tìm vệ sĩ à? Vậy xin lỗi đã làm phiền, tạm biệt.”
« Chương TrướcChương Tiếp »