Chương 11: Chúng ta đừng làʍ t̠ìиɦ địch nữa

May mắn thay, hai người họ đã được người hầu và vệ sĩ nhanh chóng giữ lại.

Thẩm Tuyết Trì rơi vào trạng thái hôn mê, hô hấp dồn dập, Cố Quân vẫn còn tỉnh táo, anh thấy hơi choáng váng, cánh tay trái bị Thẩm Tuyết Trì đè lên vô cùng đau đớn.

Dì Mây vội vàng mời bác sĩ Giang, bác sĩ Giang nhìn thấy cảnh này liền tái mặt, vội vàng kêu vệ sĩ đỡ hai người dậy đưa lên lầu.

Người trợ lý xử lý Thẩm Tuyết Trì, giúp anh cầm máu và điều chỉnh thuốc.

Cố Quân được mời lên tầng hai, nơi có một căn phòng đã được chuyển thành phòng y tế.

Bác sĩ Giang đeo găng tay kiểm tra cẩn thận cho anh, may mắn là không bị gãy xương, chỉ bị trật khớp, vết thương không đặc biệt nghiêm trọng. Nhưng để đảm bảo an toàn, sau khi bác sĩ Giang nối nó lại, ông ấy buộc một chiếc đai cố định và dặn anh ấy phải chú ý hơn trong hai tuần tới.

Cố Quân cảm ơn bác sĩ, đi ra cầu thang, cầm điện thoại lên, nghịch vài lần, điện thoại cuối cùng cũng mở lên.

Anh cầm điện thoại đi lên lầu, khi đi ngang qua phòng của Thẩm Tuyết Trì, người đàn ông đang nằm trên giường nhắm mắt lại một cách yếu ớt, không giống như vừa rồi bị điên. Cố Quân liếc mắt nhìn vài cái, sau đó không nói lời nào trở về thư phòng.

Sau khi dựa vào chiếc điện thoại di động khuyết tật của mình thông báo cho Thư ký ở Thành phố A về việc gửi một chiếc điện thoại di động mới, Cố Quân ngã người xuống ghế bành, ấn ngón tay lên trán từng chút một. Chuyện vừa xảy ra nhanh như ảo giác, cánh tay trái còn đau nhức, Cố Quân liếc nhìn chiếc điện thoại di động ném trên bàn, thầm than một tiếng, đúng là điện thoại di động gây án mạng.

Đôi mắt điên cuồng bệnh hoạn của Thẩm Tuyết Trì cứ lởn vởn trong tâm trí anh, cũng như giọng nói gần như vỡ ra để cầu cứu. Cậu coi anh là gì, một kẻ bắt cóc? Chỗ này thì thế nào? Nơi bị nhốt của thiếu gia? Điều buồn cười là điện thoại hoàn toàn không kết nối và mọi thứ đều vô ích.

Cố Quân thở dài thườn thượt, anh nghĩ không thể nào tiếp tục như thế này được. Thẩm Tuyết Trì không chỉ phát bệnh mà còn sắp phát điên.

* * *

Khi Thẩm Tinh tỉnh lại, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, anh cũng không biết đã là ngày nào, có thể là đêm thứ nhất, hoặc là đêm thứ hai.

Anh ngồi dậy, rút chiếc kim mảnh dù nước vẫn chưa cạn. Máu tràn ra, anh lấy ra mấy mảnh giấy chặn lại, cuộn mình ở trên giường.

Trịnh Hải có nhận được cuộc gọi đó không? Cậu ấy sẽ đến tận hòn đảo này để đón anh chứ? Cậu ấy có thể tìm thấy anh ở đây không? Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu ấy tìm thấy anh, Cố Quân từ chối cậu ấy thì sao? Tất cả các loại vấn đề lần lượt xuất hiện khiến đầu óc anh rối bời.

Cửa bị đẩy ra, âm thanh đột nhiên vang vọng trong không gian đóng kín và tối tăm, Thẩm Tuyết Trì cảnh giác nhìn về phía phát ra âm thanh.

Đèn pha trên đầu anh được bật lên, ánh sáng trắng bắn tung tóe, đôi mắt anh nheo lại vì đau.

Người đến là Cố Quân, bưng một cái bốc khói nghi ngút.

"Tỉnh rồi?" Cố Quân nói, "Cậu tỉnh nhanh thật." Anh đi tới, đem bát đặt ở đầu giường, "Ăn đi, cháo tôi nấu cho cậu."

Thẩm Tuyết Trì không biết đã bao lâu rồi chưa ăn gì, bụng sôi ùng ục, nhưng vẫn không dám động đậy bởi sự hiện diện của Cố Quân.

Cố Quân không để ý tới đối phương đang ném cho mình ánh mắt "yêu thương nồng cháy", lấy ghế ngồi xuống: "Đừng nghĩ nữa, cuộc gọi còn chưa bấm."

Thẩm Tuyết Trì tim đập thình thịch, tâm trạng như đang rơi xuống vực sâu.

Cảm thấy lạc lõng, anh cắn môi dưới và nắm chặt tay lại.

Cố Quân nhìn người trước mặt, bề ngoài cậu ấy trông nhợt nhạt và suy sụp, nhưng trong lòng cậu không bao giờ nhượng bộ. Thẩm Tuyết Trì giống như một con vật nhỏ bị nhốt tạm thời, sớm muộn gì cũng bắt lũ tay sai xé tung chiếc l*иg, khiến anh cũng như chính mình bị thương. Nhưng nghĩ đến chuyện lúc trước đoạt điện thoại di động, trong lòng khó tránh khỏi có chút phiền muộn, anh chua xót nói: "Thẩm Tuyết Trì đừng lo lắng, cẩn thận một chút, nếu không tôi thật sự phải trói cậu lại."

Thẩm Tuyết Trì cúi đầu không nói gì.

Nhìn thấy hắn cuộn tròn thành quả bóng, Cố Quân cảm thấy đáng thương nói: "Cháo, đừng lạnh."

Đối phương không hề động đậy, vì vậy Cố Quân chủ động đi tới, dùng tay trái còn dùng được cầm lấy cái bát sứ, tay phải cầm thìa, múc một ít, đợi đến khi cháo nguội hơn, rồi giơ nó trước mặt Thẩm Tuyết Trì.

Thẩm Tuyết Trì lúng túng im lặng, cảnh tượng giống lúc trao khăn tay khi anh còn nhỏ.

Bởi vì bị sốt, Thẩm Tinh Trì hai mắt sáng lấp lánh, nhìn Cố Quân, lại nhìn cháo trong thìa, nghi hoặc cùng do dự chậm rãi tới gần hắn --

Nhưng anh không ăn mà há miệng cắn cổ tay Cố Quân.

Cố Quân rít lên một tiếng, không cầm được thìa, cháo bắn tung toé ra ga trải giường. Anh cắn mạnh và nhanh, để lại một vết máu trên cổ tay Cố Quân.

Thẩm Tuyết Trì lập tức chửi rủa, miệng lưỡi sắc bén, lộ rõ bản chất: "Cố Quân, tôi hận cậu, tôi hận cả nhà cậu, tôi muốn gϊếŧ cậu!"

Cố Quân trở nên lạnh lùng và phản công: "Nếu cậu có năng lực thì cứ việc."

Nói xong, anh cảm thấy không đúng, định sửa lại, Thẩm Tuyết Trì lại tiếp tục mắng câu tiếp theo: "Cố Quân, tôi *** cậu, tôi gϊếŧ cậu!"

Sự tức giận dâng lên trong lòng, Cố Quân ném chiếc bát một cách thô bạo và giơ tay tát vào mặt Thẩm Tuyết Trì.

Thẩm Tuyết Trì nhìn thấy đối phương sẽ đánh mình, anh không có sức lực để chống cự, vì vậy anh vô thức co người lại và lấy tay che đầu. Lỗ kim không bịt lại chảy máu, tạo thành một vết máu nhỏ.

Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của anh, Cố Quân giơ tay lên trời hồi lâu, cuối cùng vô lực buông xuống.

Anh thật sự không biết nên làm thế nào, trong lòng tràn đầy tức giận cùng thất vọng, không cách nào rũ bỏ. Một lúc sau, Cố Quân quay người đi, Thẩm Tuyết Trì nghĩ rằng anh ấy sẽ rời đi nên lặng lẽ nhìn ra ngoài qua khe hở giữa hai cánh tay, không thấy ai, anh vội vàng trèo ra ngoài để nhìn xung quanh, đột nhiên thấy thấp thoáng có bóng người, anh lập tức trở về vị trí ban đầu.

Cố Quân cầm hộp thuốc đi tới, đặt lên bàn rồi mở ra, lấy bông gòn ra, kéo bàn tay đang chảy máu của Thẩm Tuyết Trì qua. Thẩm Tinh do dự một chút, muốn rút tay về.

"Đừng nhúc nhích." Cố Quân nói, "Tay tôi cứu cậu suýt chút nữa đứt lìa, không có sức lực đâu mà cùng cậu giằng co."

Thẩm Tuyết Trì sửng sốt, lập tức nhìn sang, tay phải vẫn thế, còn tay trái.. dưới cổ áo có thể mơ hồ nhìn thấy một lớp băng quấn.

"Đây là?"

Cố Quân: "Cậu giật điện thoại của tôi để gọi điện, sau đó quá sức ngất đi rồi ngã cầu thang. Tôi sợ cậu bị thương nên đã ôm cậu cùng lăn xuống."

Thẩm Tuyết Trì rất ngạc nhiên, anh chỉ còn ký ức về việc kêu cứu, không biết bằng cách nào, anh tỉnh dậy và nằm trên giường, anh tự nhiên nghĩ rằng họ là người đưa anh trở về. Thân thể có chút đau nhức, nhưng Thẩm Tinh Trì không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy.

Bỗng nhiên cảm thấy áy náy dâng trào, dù sao đối phương đã cứu anh, anh ngượng ngùng hỏi: "Có sao không?"

Cố Quân dùng bông gòn lau vết máu, rắc bột, dùng băng gạc buộc lại, thản nhiên đáp: "Không sao, trật khớp thôi, tôi vẫn có thể hoạt động nhẹ nhàng được, may mà vết thương ở tay trái, vốn không thường dùng nên bác sĩ chỉ dùng băng cố định cuốn lại. Cậu như vậy là đang quan tâm tôi sao?"

Thẩm Tuyết Trì lỗ tai yên lặng đỏ lên, khóe miệng cứng ngắc: "Tôi không thích mắc nợ ân tình.

Cố Quân khịt mũi.

Thẩm Tuyết Trì:" Đừng dùng loại giọng điệu này. Chỉ là bây giờ cậu không tiện, cậu có thể ra lệnh cho tôi làm bất cứ điều gì, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành nó. "Giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.

Cố Quân:" Sau đó thì sao? Tôi có thể yên tâm để cậu làm sao? "

Thẩm Tuyết Trì nghẹn ngào và cảm thấy có lỗi.

Sau khi xử lý vết thương, Cố Quân buông tay ra, thu dọn hộp thuốc, lại ngồi xuống, chân thành nói:" Thẩm Tuyết Trì, chúng ta nói chuyện đi. "

Nói chuyện? Anh và Cố Quân là tình địch, có gì để nói?

Cố Quân tỏ thái độ niềm nở với khách hàng và nói:" Tôi nghĩ chúng ta cũng lớn lên cùng nhau lâu rồi, chúng ta không nên giống như kẻ thù. "

Ngoài cửa sổ trời tối đen, không trăng sao, xung quanh im ắng, là lúc bọn họ có thể yên tâm trò chuyện.

Thẩm Tuyết Trì:" Cậu điên à? Uống nhầm thuốc à? Chúng ta là tình địch. "

" Đúng vậy. "Cố Quân nói," Lúc đầu thì có, nhưng bây giờ, Cố Oản đã kết hôn rồi. "

Thẩm Tuyết Trì lầm bầm:" Vậy thì sao, dù sao, tôi cũng không thích cậu. "

Cố Quân:" Chúng ta nghĩ lại cũng thấy buồn cười. Tranh cãi lâu như vậy, người mình yêu lại đặt trái tim lên người tên thiếu gia nhà họ Lâm. Đừng nói đến cậu, tôi cũng cảm thấy khó chịu. "

Lập tức, ánh mắt Thẩm Tuyết Trì sáng lên như một phóng viên buôn chuyện bắt được bí mật:" Ha ha, cuối cùng anh cũng nói ra. Những phóng viên kia rõ ràng nên hỏi câu này.. anh muốn thừa nhận mình thích Oản Oản? "

Cố Quân tỏ vẻ thờ ơ:" Quả thật, tôi thích Cố Oản, nhưng tôi chỉ dám nói điều này với cậu vào lúc này. "Anh mỉm cười bất đắc dĩ.

Thẩm Tuyết Trì đã từng cố ý tấn công Cố Quân vì cậu ta muốn che giấu điểm này, nhưng bây giờ tên kia thoải mái thừa nhận khiến tiểu thiếu gia không biết phải nói gì.

Cố Quân:" Thật ra, tôi ghen tị với cậu. "

Thẩm Tuyết Trì vô cùng kinh ngạc.

Cố Quân:" Tôi không nói dối, tôi ghen tị với cậu, Thẩm Tuyết Trì. Tôi ghen tị với cậu vì có thể bày tỏ tình yêu của cậu với Cố Oản như cậu muốn trong nhiều năm, ghen tị với cậu vì đã lao vào đám cưới bất chấp mọi thứ, nắm lấy tay Cố Oản rồi hét lên để đưa cô ấy đi. Tôi không làm được, có lẽ cả đời này tôi cũng không làm được. Lúc đầu cậu bị giam trong biệt thự, tôi đã rất tức giận, nhưng đó thực ra chỉ để diễn tốt vai một người anh tốt và nói hay nói đạo lý. Thẩm Tuyết Trì, tôi không muốn để mọi người biết tâm lý khó chịu như vậy, nhưng lại nói cho cậu biết. Tôi xin lỗi, tôi không nên trút hết lên cậu. "

" Cậu, cậu không cần nói như vậy.. "Thẩm Tuyết Trì lắp bắp nói:" Cậu rất tốt, từ nhỏ ai cũng khen cậu, cậu học giỏi, đẹp trai, lại có thể quản lý công ty trong tương lai. Hãy nhớ điều này, thế giới này có cả cỏ thơm, tại sao cứ phải yêu duy nhất một bông hoa. "Anh cười khan vài lần, thấy Cố Quân không trả lời gì, anh tự động nhắm mắt lại, yên lặng như một con gà.

Cố Quân muốn cười, nhưng phải kìm lại, anh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ được Thẩm Tuyết Trì an ủi.

" Còn cậu thì sao? "

" Tôi? "Thẩm Tuyết Trì gãi gãi mặt," Tôi còn có thể làm gì nữa, tôi chỉ muốn gặp được cô ấy thì xin lỗi, sau đó xin lỗi cậu Lâm kia, tất cả là tại tính khí tôi nóng nảy. "

Cố Quân:" Vậy là cậu muốn hòa giải à? "

Thẩm Tuyết Trì:" Chúng ta cũng đã cố gắng hết sức rồi. "

Mặc dù họ vẫn chế giễu nhau, thậm chí còn đi đến mức đánh nhau, nhưng mối quan hệ giữa họ không thể chỉ gói gọn trong sự thù hận.

Thẩm Tuyết Trì:" Chẳng sao cả, nếu sau này cậu gặp đúng người, cậu phải thật kiên trì. "

Anh có thể nghĩ ra đủ thứ ngôn từ yêu đương tán tỉnh, nhưng muốn anh nói vài lời an ủi thật lòng, thà bắt anh thắt lưỡi lạ thành nút còn hơn.

Cố Quân:" Ý là như nào? "

Thẩm Tuyết Trì thầm nguyền rủa Cố Quân ngốc và vụng về giải thích:" Tôi nghe nói rằng một số người thất bại trong tình yêu lần đầu tiên thì họ sẽ sợ yêu. Khó có thể yêu thêm một ai cả.. "

" Cám ơn. "Cố Quân nói," Tôi buông tha cho họ rồi, có đôi khi thích không nhất định là ở bên nhau, hiện tại cô ấy sống hạnh phúc là tốt cho tôi. "

Thẩm Tuyết Trì cảm thấy một luồng sáng mạnh mẽ của Đức mẹ đồng trinh phát ra từ cơ thể Cố Quân, rồi thở dài, anh không có cảnh giới cao như vậy, vì vậy anh không dám nhìn thẳng vào sự thật. Liếc mắt một cái, phát hiện trên tay Cố Quân có vết răng," Cái này.. "Hắn xấu hổ chỉ chỉ.

Cố Quân cúi đầu:" Chuyện này tôi đi xử lý, không cần phiền cậu. "

Thẩm Tuyết Trì:" Tay trái của cậu vẫn còn bị thương, để tôi giúp cậu."

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----