Chương 13: Giường của cậu mềm thật a

Thẩm Tuyết Trì dường như thực sự thoải mái. Vì hết bệnh nên dù ăn nhạt mấy ngày cậu cũng không la hét nữa.

Uống thuốc đúng giờ, ngủ đủ giấc, ăn uống điều độ hợp lý thì bệnh sẽ mau hồi phục. Thân thể không bệnh tật thật nhẹ nhàng, Thẩm Tuyết Trì tắm rửa xong vươn eo về phía cửa sổ.

Sau khi xuống lầu, cậu chào dì Mây, người giúp việc vẫn đang chăm rửa rau: "Dì Mây, cháu ra ngoài một chút."

Âm thanh đã thu hút một số người giúp việc cùng nhau thăm dò.

Dì Mây: "Con đi đâu vậy? Bữa tối sẽ dọn lên ngay."

Thẩm Tuyết Trì mang giày thể thao vào: "Ra ngoài đi dạo một chút rồi sẽ về." Mấy ngày nay anh luôn nằm trên giường dưỡng sức, nhưng anh vẫn rất mệt mỏi.

Sau khi Thẩm Tinh Trì rời đi, những người giúp việc đứng xem nhìn nhau ngầm hiểu, tiếp tục làm việc với vẻ đàm tiếu không thể che giấu trên mặt.

Những người giúp việc và vệ sĩ trong biệt thự đều đã hợp nhất, tin tức Cố Quân chăm sóc Thẩm Tuyết Trì trong một đêm đã đến tai mọi người giúp việc trong cùng một ngày. Mọi thứ diễn ra đúng như họ nghĩ, hững người giúp việc thầm vui mừng vì họ đã không tỏ ra nóng nảy với Thẩm Tuyết Trì sau khi Cố Quân rời đi. Thế giới của người giàu luôn thay đổi, đừng nhìn Cố Quân thiếu gia trước đây hung dữ như vậy, hai người họ bất cứ lúc nào cũng đỏ mặt và lao vào đánh đấm, nhưng khi họ bình tĩnh hơn, họ chỉ ước mình có thể như cái chăn che chở bảo bọc cho đối phương. Chủ nhân có sai có tưc giận, người bị trách cứ vĩnh viễn là hạ nhân.

Kể từ đêm đó, Cố thiếu gia lập tức buông lỏng khống chế của Thẩm thiếu gia, để hắn tự do ra vào biệt thự chơi đùa, chỉ cần hắn không đi quá xa, ăn nói nhẹ nhàng lễ phép, nhưng lùi một bước tiến một bước, thiếu gia sớm muộn gì cũng sẽ lộ nguyên hình.

Có thể đi ra ngoài thật rất tốt, cảm giác phơi nắng trong phòng với bên ngoài hoàn toàn khác nhau, khô ráo mùi cùng độ ấm không ngừng dâng lên, toàn thân thoải mái.

Thẩm Tuyết Trì nhớ tới lời của dì Mây, anh ấy đã không xa, đừng nói là khỏi bệnh nặng, anh vẫn cảm thấy mệt mỏi sau khi đi bộ quá nhiều. Sau khi lang thang trên con đường nhựa không một bóng người và không một chiếc xe nào, anh quay trở lại bãi biển. Khi đi về, anh cố tình cởi giày ra, và vô số hạt cát vắt qua lại theo chuyển động khiến chân anh ngứa ngáy. Thẩm Tuyết Trì cứ dùng chân đá cát, nhìn chúng bay theo gió, nhàm chán và ngây thơ như một đứa trẻ. Sau khi chơi một lúc, anh di chuyển ra bờ biển, nước biển trong xanh từ từ chảy qua, Thẩm Tuyết Trì đứng yên, nhìn bầu trời chỉ có những đám mây nhẹ ở phía xa, đối mặt với thiên nhiên, thật tuyệt vời, anh cảm thấy rằng tâm hồn bị kìm nén bấy lâu nay được giải thoát ngay lập tức. Dù là lúc nào, con người vẫn luôn nhỏ bé trước thiên nhiên.

Thẩm Tuyết Trì liếʍ môi, anh ấy thực sự muốn hút thuốc vào lúc này. Điều này cũng là thần kỳ, một người vốn đã quen với khói mù mịt và khói bụi ở thành phố A lại có thể nhịn hút thuốc và uống rượu trong một thời gian dài trên đảo. Thẩm Tuyết Trì hít một hơi thật sâu không khí ẩm ướt, anh liền lên kế hoạch. Nhưng nghĩ cũng vô ích, mặc dù có tha thiết cầu xin, Cố Quân cũng sẽ không đưa cho anh. Theo bản năng, anh nhếch miệng, quay đầu lại nhìn thấy Cố Quân ở phòng làm việc, cửa sổ đều đóng chặt.

Thẩm Tuyết Trì đã có sẵn một kế hoạch trong đầu, muốn gỡ nút phải tìm người buộc nút.

Anh đi đến cạnh biệt thự, tính toán khoảng cách, cúi xuống nhặt những viên đá nhỏ trên bãi biển và bắt đầu ném chúng lên cửa sổ.

Tiếng leng keng vang lên không ngớt.

Thẩm Tuyết Trì đập càng lúc càng mạnh, theo tính tình của Cố Quân, anh ta sẽ không bao giờ để ý đến anh. Trong phòng, người đàn ông tóc đen có thể đoán được người đang bày trò là ai, ai trong biệt thự này dám đập cửa sổ của anh một cách nhàm chán và táo bạo như vậy. Những tảng đá trước mặt Thẩm Tuyết Trì nhanh chóng bị đáp hết, anh chạy ra xa nhặt một đống đá khác ôm vào chỗ.

Sau khi ném đá không có mục tiêu một lúc, Thẩm Tuyết Trì thay đổi mục tiêu và bắt đầu đánh một chỗ, sau ba lần đánh, anh ấy muốn nhảy cẫng lên vì sung sướиɠ, không ngờ rằng đánh trúng hồng tâm lại kí©h thí©ɧ đến vậy. Cúi đầu đếm những viên đá còn sót lại, nhặt lên một viên có hình dáng đẹp nhất, vung tay vặn cổ một cách nghiêm túc, như thể sắp làm nên chuyện lớn, Thẩm Tuyết Trì bước một bước dài về phía trước, định phóng viên đá đi--

Cửa sổ vốn dĩ đóng chặt đột nhiên mở ra, Cố Quân mặt không chút cảm xúc đứng bên cửa sổ.

Anh phải dừng cái hành động của cậu bạn ngớ ngẩn của mình lại: "Xin chào." Thẩm Tuyết Trì lúng túng cười, "Xin chào, Cố Quân, chào buổi sáng."

"Sắp muộn rồi." Cố Quân trầm giọng nói, "Đã đến giờ ăn trưa rồi."

Thẩm Tuyết Trì: "Ồ thật sao? Vậy tôi sẽ quay lại nhanh.

Anh ta nhân cơ hội chuồn nhanh và ném đi tất cả những viên đá còn lại trong tay.

" Thẩm Tuyết Trì. "Cố Quân ngăn anh lại," Vừa rồi tại sao cậu đập cửa sổ của tôi? "

Thẩm Tuyết Trì chớp mắt:" Ai? "

Cố Quân kiên định:" Cậu. "

" Tôi? Tôi không có. "Để chứng minh mình trong sạch, anh duỗi ra hai tay lắc lắc," Có lẽ là cậu lại gặp ảo giác. "

Nói xong không đợi Cố Quân trả lời liền chạy về.

Cố Quân nhìn hắn chân trần chạy, gấp đến mức quên mang giày, khóe miệng cong lên, cười ha ha.

Tiểu lừa gạt.

Bỏ qua tiền đề là tình địch, hai người có điều kiện trở thành bạn thân nhất, lớn lên cùng nhau, học cùng trường, đi chơi cùng nhau, chơi theo nhóm, cãi nhau, đi dã ngoại, đi nghỉ, không bên nào tỏ ra nhân từ trong từng giai đoạn trưởng thành. Mà những điều này đều nhờ Cố Oản. Nhưng giờ cô đã kết hôn, vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi sẽ có bất kỳ sự thay đổi nào giữa họ.

Khi Cố Quân xuống lầu, Thẩm Tuyết Trì, người đã lẻn đi từ sớm, đang ngồi trên ghế sô pha trong sảnh, hai chân vắt vẻo, không có vẻ gì là hoảng sợ bỏ chạy, giả vờ làm một con sói đuôi lớn với đầy một bụng xấu xa.

Khi đến gần hơn, anh nghe thấy tiểu thiếu gia ngâm nga một bài hát nhỏ, liền bóc mẽ trò lừa gạt.

" Cậu đã lấy lại được giày chưa? "

Thẩm Tuyết Trì ngẩng đầu lên với vẻ mặt sững sờ, anh không ngờ Cố Quân sẽ nói đến chuyện này.

" Cái gì.. "Thanh âm trở nên khàn khàn, anh ho khan một tiếng, lại nói:" Giày gì? "

Cố Quân ngừng nói, cảm thấy thích thú khi phá vỡ được sự giả vờ của Thẩm Tuyết Trì. Sau khi giải thích với nhà bếp rằng bữa trưa đã được chuyển đến phòng làm việc, anh quay người và chậm rãi đi lên lầu.

Sau khi Cố Quân rời đi, Thẩm Tuyết Trì thay đổi tư thế ngồi bình thường, những hạt cát ở lòng bàn chân vẫn chưa được lau sạch hoàn toàn và anh cảm thấy khó chịu. Giày gì? Anh nhìn trái nhìn phải, nhưng hoàn toàn không thấy, cũng không nhớ nổi.

Thật khó đoán Cố thiếu gia đang nghĩ cái gì, Thẩm Tuyết Trì âm thầm than thở, không có ý định để ý tới, xỏ dép lê đi vào phòng tắm.

Công việc thật sự nhiều đến nỗi muốn tiền đình.

Những việc cần xử lý vài ngày trước đã bị Thẩm Tuyết Trì trì hoãn, nên hôm nay chúng chồng chất giống như một ngọn đồi. Cố Quân ấn cái cổ đau của mình, đóng máy tính và tháo kính ra. Màn đêm buông xuống ngoài cửa sổ, lác đác vài vì sao.

Đầu óc anh thư thái đôi chút, và sự mệt mỏi sau những công việc điên cuồng dâng lên một cách nhanh chóng.

Anh ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay, vô thức quay người lại và nghe thấy tiếng lạch cạch nhẹ của chiếc ghế xoay.

Cánh cửa mở ra phát ra âm thanh cọt kẹt, Cố Quân dừng lại, ngồi thẳng dậy và ngẩng đầu lên.

Người đến là Thẩm Tuyết Trì, trong miệng ngậm nửa quả táo, trên tay là một chiếc đĩa trong suốt.

" Đừng giả bộ nữa. "Bởi vì đang ăn táo, giọng anh rất khó nghe," Tôi nhìn thấy rồi. "

Cố Quân mím môi, cầm lấy bút xoay giữa ngón tay, phá tan xấu hổ:" Ai cho cậu vào? Vào phòng người khác không gõ cửa trước sao? "

Thẩm Tuyết Trì trợn tròn mắt, dùng khuỷu tay cầm đĩa đẩy cửa một cách chiếu lệ, không đợi Cố Quân nói gì đã bước vào.

" Đây là táo dì Mây làm cho cậu. "

Anh đặt chiếc đĩa lên bàn và gạt những giấy tờ quan trọng sang một bên.

Cố Quân không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thu dọn tài liệu để không bị nước làm ướt. Nhìn lướt qua cái gọi là táo thỏ, được bổ rất tinh xảo, nhỏ nhắn, cực kỳ đáng yêu, vỏ táo đỏ tươi cắt thành đôi tai thỏ dài, làm nổi bật lớp thịt trắng như tuyết bên dưới. Ở hàng sau, vẫn có thể nhìn thấy một số con giống mấy con hàng trên, nhưng chúng to lớn khác nhau và mập mạp, còn những con cuối cùng thì chỉ cong queo nhảy nhót, có thể so sánh với ma.

Thẩm Tuyết Trì đắc thắng:" Đây, hàng sau này tôi làm, thế nào? Cũng không tệ. "

Cố Quân liếc nhìn nửa sau của hàng không hề khơi dậy sự thèm ăn của anh ấy, chuyển chủ đề:" Tại sao cậu lại muốn làm điều đó? "

Thẩm Tuyết Trì:" Tôi chán, tôi hứng thú, có rất nhiều lý do. Nếu cậu cho tôi một ít tiền hoặc điện thoại di động, tôi chắc chắn có thể làm mấy trò cao cấp hơn. "

Cố Quân cười khúc khích, nói nhẹ nhàng," Cũng là một ý kiến hay. "

Thẩm Tuyết cắt ngang thanh âm, cắn một quả táo tiếp tục quanh quẩn trong phòng Cố Quân:" Tôi là lần đầu tiên tới đây, a, tôi cảm thấy gian phòng này so với gian phòng của tôi lớn hơn là như thế nào a? "

Cố Quân:" Cậu còn cần gì nữa không? "

Thẩm Tuyết Trì:" Không có việc gì cũng không thể ở lại sao? Làm việc lâu như vậy, nên nghỉ ngơi một chút. "

Anh sờ sờ cái này cái kia một hồi, cau mày dò xét nhìn sách trên giá sách, cuối cùng đi đến bên giường, khom người nằm xuống," Chết tiệt. "Anh nói:" Thật không công bằng, sao vậy giường của bạn mềm như vậy? "

Không cam lòng, anh ngồi dậy, cuối cùng phát triển thành trực tiếp nằm xuống, tay chân đung đưa như chèo nước.

Cố Quân không thể chịu đựng được nữa, bước tới để nâng anh ta lên.

" Chết tiệt. "Thẩm Tuyết Trì tiếp tục phàn nàn," Thật là mềm, mềm và to, Cố Quân, cậu có thể hợp lý và công bằng hơn một chút được không? Giường của tôi chỉ là một tấm ván bị hỏng, sau khi ngủ một thời gian dài, lưng của tôi đau chết đi được. Không tin thì nhìn xem, đằng sau còn có vết xanh.

Anh ta nắm lấy tay Cố Quân và hướng dẫn anh chạm vào vết xanh trên lưng mà mắt thường không nhìn thấy được. Cố Quân ghê tởm hất tay ra và cảnh cáo: "Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó khi cậu ngừng chửi thề."

Thẩm Tuyết Trì: "Ha ha, coi như tôi chưa từng nói đi."

Cố Quân phớt lờ rồi đẩy anh ra khỏi chiếc giường lớn.

Thẩm Tuyết Trì vẫn không có ý định rời đi, anh từ đâu đó tìm một chiếc ghế bập bênh, cắn một quả táo, đến trước mặt Cố Quân, lấy bừa 1 quyển sách trên giá sách, ngồi xuống, lắc qua lắc lại, gặm cắn táo, nhận xét tùy tiện về cuốn sách đọc thật nhàm chán.

Vì vậy, tiếng xích đu, tiếng ăn táo và giọng nói của Thẩm Tuyết Trì vang vọng khắp phòng, như kiểu đang có 1 trận cãi vã vậy.

Cố Quân không thể chịu đựng được nữa, ngay cả khi anh ấy là một người nghiện công việc, anh ấy cũng không thể tập trung vào công việc của mình trong một môi trường ồn ào như vậy.

Anh ngước nhìn Thẩm Tuyết Trì.

Thẩm Tuyết Trì quay lưng lại với Cố Quân nhưng dường như cảm nhận được điều đó, đột nhiên ngừng cắn quả táo, quay đầu và nhìn anh, đôi mắt to tròn của anh vừa đen vừa sáng. Nhìn thấy bộ dạng ngây thơ như không có chuyện gì kia, Cố Quân đột nhiên không thể thốt ra những lời có ý nghĩa khiển trách.

Thẩm Tuyết Trì: "Có ồn quá không?"

Đối phương thành thật như vậy, Cố Quân mở miệng, lại không biết phải nói trực tiếp hay là khách sáo chiếu lệ.

"Cũng đành thôi." Thẩm Hành Trì một mình đi xuống bậc thang, "Tôi là đồ ngứa miệng."

Cố Quân bối rối

Thẩm Tuyết Trì cắn miếng táo cuối cùng và ném lõi vào thùng rác dưới chân Cố Quân. Lõi quả giống hình parabol, đập vào giày của anh. Cố Quân cau mày, cảm thấy hơi bất mãn với hành vi hấp tấp của Thẩm Tuyết Trì.

Thẩm Tuyết Trì cười khúc khích, xấu hổ nói: "Tôi chỉ muốn hút một điếu."

Cố Quân nói một cách dứt khoát, "Tôi không thích mùi khói."

"Tôi hiểu, tôi hiểu, nơi này cậu là lão đại." Thẩm Tuyết Trì làm một động tác OK, sau đó đung đưa trên ghế xoay.

Bầu không khí có chút lúng túng, Cố Quân cúi đầu nhìn văn kiện, trong chốc lát, tựa hồ nghĩ tới cái gì, vươn tay mở ngăn tủ bên cạnh ra. Thấy thứ gì đó, anh lấy nó ra và ném nó cho Thẩm Tuyết Trì.

Thẩm Tuyết Trì bắt nó bằng cả hai tay và hét lên, "Vũ khí ẩn giấu!" Nhưng khi vừa mở lòng bàn tay ra, bên trong là một túi kẹo được đóng gói đẹp mắt.

Cố Quân giải thích: "Tôi nghe nói rằng ăn kẹo có thể ngừng ham muốn hút thuốc, hãy thử nó."

"Sao có thể?" Thẩm Tuyết Trì lầm bầm, nhưng không dừng lại, anh bóc một miếng và ném vào miệng.

Vị ngọt đặc quánh trong nháy mắt lan tràn trong miệng, bao phủ hoàn toàn quả táo anh vừa ăn, Thẩm Tuyết Trì suýt chút nữa bị chết sặc vì ngọt, nó có vị như quả đào.

Anh ta dùng lưỡi đẩy viên kẹo quanh miệng một cách ghê tởm: "Sao cậu lại có kẹo?"

Cố Quân: "Buổi trưa lúc người giúp việc bưng cơm trưa có để lên đĩa."

Thẩm Tuyết Trì: "Đó là dì Mây."

Cố Quân không quan tâm, nói ồ, Thẩm Tuyết Trì cười toe toét.

Một lúc sau, Cố Quân liếc nhìn đồng hồ: "Cậu nên đi.." Anh có chút ý tứ, kỳ quái nhìn Thẩm Tuyết Trì.

"Cậu nói gì cơ.." Thẩm Tuyết Trì hỏi, mặc kệ Cố Quân có đáp lại hay không, hắn chủ động nằm ở trên ghế xoay quay lưng lại, làm bộ như không nghe thấy.

Trên thực tế, Cố Quân đã đoán đúng, Thẩm Tuyết Trì làm nhiều như vậy và kéo dài như vậy, chỉ vì anh ấy muốn ở lại đây. Bản thân Thẩm Tuyết Trì cũng không thể hiểu được loại tâm lý này, kể từ khi Cố Quân ở bên cạnh anh khi anh bị bệnh, anh đã bị ám ảnh bởi cảm giác được đồng hành một cách khó hiểu. Nó dường như để bù đắp cho việc anh luôn ở nhà một mình khi còn nhỏ, một khi đã tiếp xúc, anh không thể dễ dàng dứt bỏ nó, dù là về thể chất hay tinh thần.

Như một con nghiện nặng.

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----