Chương 20: Tôi muốn hút thuốc, không muốn ăn kẹo nữa

Nghịch nước một lúc lâu, hai người mệt mỏi leo lên chiếc thuyền bơm hơi do người hầu kéo ra, nằm dài ngắm mây trời.

Thuyền bơm hơi được buộc vào một chiếc cọc trên bãi biển bằng một sợi dây ở một đầu nên họ chẳng cần phải lo lắng. Tư thế nằm của Cố Quân rất ngoan ngoãn, hai chân anh khép chặt, hai tay khoanh sau đầu. Vì đi bơi nên người ướt sũng, nhưng nắng chói chang nên trông cũng không thấy lạnh lẽo gì. So với người kia, tư thế của Thẩm Tuyết Trì rất tệ, anh kéo căng cả người, một chân còn đè lên cơ bụng của Cố Quân. Cố Quân chỉ đơn giản coi đó là hành động trả đũa của anh nên phớt lờ nó.

Chiếc thuyền bơm hơi lênh đênh trên biển, gợn sóng lăn tăn. Với tiếng nước độc đáo vang vọng bên tai, bầu trời xanh bao la khắp nơi và nhiệt độ ôn hòa của Thẩm Tuyết Trì bên cạnh anh, Cố Quân cảm thấy không gì có thể so sánh được với sự yên bình và tươi đẹp vào lúc này.

Đến đảo quả thực là một bất ngờ thú vị, được trải nghiệm nhiều thứ, nhìn thấy cảnh sắc tuyệt vời, sự nóng nảy khi bị chốn đô thị đè nén dần dần nguôi ngoai. Cố Quân nhắm mắt lại, cảm thấy thôi thúc ngâm nga một bài hát. Cuối cùng, Thẩm Tuyết Trì đã thay thế anh, những bài hát không chính xác liên tục phát ra từ miệng anh ta, khi Cố Quân nghe thấy, anh chỉ mím môi và mỉm cười trong im lặng.

* * *

Bốn giờ chiều, mặt trời sắp lặn.

Ánh sáng dần mờ ảo, gió thổi vào mặt trở nên ẩm ướt và mát lạnh. Hai người xuống thuyền cùng nhau đẩy lên bờ, định thu dọn đồ đạc trở về biệt thự.

Cố Quân nhặt chiếc áo khoác trên ghế và mặc vào, mang theo tấm ván nổi của Thẩm Tuyết Trì bị bỏ lại trên bãi biển, đi đến giữa đường rồi đợi Thẩm Tuyết Trì đi cùng.

Thẩm Tuyết Trì, người bị bỏ lại phía sau, đột nhiên trở nên nghịch ngợm, nắm lấy cát ướt bên biển và cho vào tay để nặn một bức tượng nhỏ bằng đất sét. Bức tượng đất sét không có mắt hay miệng, chiếc mũi nhọn của nó bị lộn ngược, trông giống như Pinocchio đã nói dối.

Cố Quân cuối cùng cũng đợi được người đến, nhưng khi Thẩm Tuyết Trì tiến tới với đôi bàn tay đày cát, anh lại chán ghét tránh ra xa, dùng ván đập nhẹ một cái rồi ra hiệu cùng anh ta quay về. Thẩm Tuyết Trì không ngẩng đầu, chơi với tượng đất sét rất vui vẻ, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn đi theo sau lưng Cố Quân.

Lúc này, một tiếng "ah" chói tai xuyên qua ánh đèn ấm áp trong biệt thự, tất cả những người muốn về nhà đều bị kéo đi.

Một người giúp việc vội vàng chạy tới, vẻ mặt kinh hãi, chân và váy lấm lem bùn đất.

"Cậu chủ ơi!" Cô hét lên, khuôn mặt gần như vặn vẹo, như nhìn thấy ma vậy, "Tiểu Đường, Tiểu Đường, cô ấy rơi xuống biển rồi!"

Tiểu Đường là tên của một người giúp việc khác.

Cố Quân kinh hãi, sắc trời càng ngày càng tối, ban ngày còn sáng ngời như vậy đột nhiên thay đổi diện mạo, giống như dã thú gầm thét, tràn đầy nguy hiểm. Những con sóng đập ầm ầm vào tảng đá ngầm cứng, át đi mọi âm thanh.

Ngay khi anh đang định nói gì đó, anh ta thoáng thấy những cục bùn bay lên trong không khí từ khóe mắt. Khi anh phản ứng lại, vị thiếu gia đã gieo mình xuống biển, những cơn sóng dữ dội ngay lập tức nhấn chìm anh ta.

"Thẩm Tuyết Trì!"

Trái tim anh như rơi xuống vực sâu không đáy nặng như chì.

Cố Quân thân ảnh lảo đảo, nhấc chân xông tới. Người hầu và vệ sĩ hai bên vội vàng ngăn cản, lo lắng đến mức muốn chửi bậy.

"Thả ra! Còn làm gì đứng ngây ngốc như vậy! Mau đi tìm Thẩm thiếu gia!"

Năm hay sáu vệ sĩ vạm vỡ nghe lệnh, nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo bị trói và nhảy xuống biển.

Cố Quân đứng ngồi không yên, tim đập cực nhanh, giống như một động cơ nhỏ hoạt động không biết mệt mỏi. Liếc nhìn người giúp việc vẫn còn đang khóc vì sợ hãi, anh ra hiệu cho những người khác đến an ủi cô.

Người đàn ông không thể đứng yên, anh không còn sự ổn định như trước, lo lắng muốn đi tới đi lui. Khi giẫm phải một vết lồi lên trên mặt đất, anh cúi đầu xuống và phát hiện ra đó là một bức tượng nhỏ bằng đất sét mà Thẩm Tuyết Trì đã vứt bỏ trước khi nhảy xuống biển để cứu người khác. Bức tượng nhỏ bằng đất sét rơi xuống đất, nửa người vỡ vụn, từ Pinocchio trở thành một chú bé tật nguyền cụt hai chân trông thật đáng thương. Cố Quân khom người cúi xuống nhặt cậu bé người cát, siết lại, cảnh tượng vừa rồi không ngừng hiện lên trong đầu.

Nhanh như một cơn ảo giác vậy, hoặc tất cả chỉ là một giấc mơ, có lẽ Cố Quân vẫn đang nằm trên giường, phàn nàn về những rắc rối của Thẩm Tuyết Trì trong khi cố gắng chợp mắt. Anh siết chặt tay hơn, tượng đất sét trong tay hoàn toàn vỡ vụn, hận bản thân vô năng. Thẩm Tuyết Tri rõ ràng ở ngay bên cạnh anh, anh lẽ ra có thể nắm lấy tay cậu ấy, nhưng cuối cùng anh vẫn bị bỏ lại một mình. Nghĩ đến đây, anh không khỏi hận Thẩm Tuyết Trì quá thất thường, luôn làm việc gì cũng không được phép, lúc đầu còn tùy tiện chen vào cuộc sống của anh, nhưng hiện tại lại nhẫn tâm rời đi.

Trái tim anh trở nên trống rỗng, giống như bị hư không mở ra một khe hở, gió lạnh như băng không ngừng thổi qua, làm cho nó đau đớn vô cùng.

Cố Quân nhìn chằm chằm về phía sóng biển điên cuồng, không biết qua bao lâu, những người kia đã biến mất. Nhưng anh biết mình không thể chờ đợi được nữa, nếu còn chần chừ nữa, trái tim dữ dỗi của anh sớm muộn gì cũng sẽ bộc phát. Nếu như vài phút trước anh còn bàng hoàng thì giờ đây, anh càng chìm trong cảm xúc như lúc coi phim ma hôm ấy. Siết chặt nắm đấm, anh nhất định phải tìm được Thẩm Tuyết Trì.

Tuy nhiên, tiếng hét của người giúp việc đã đánh thức Cố Quân, người đang đắm chìm trong hoang tưởng.

"Nhìn kìa! Anh Cố, họ đã trở lại!"

Cố Quân vội vàng nhìn theo tay của người giúp việc.

Thẩm Tuyết Trì ở phía trước, toàn thân ướt sũng, đỉnh tóc nhỏ giọt nước. Trên tay anh là người phụ nữ với đầu, tay chân đang buông thõng, mặc sức cho người khác bế mình. Các vệ sĩ bước ra khỏi nước phía sau hai người.

Thẩm Tuyết Trì một hơi cõng cô hầu gái bị rơi xuống nước vào bờ, đồng thời đặt xuống, sự cố chấp trong lòng cũng tiêu tan, anh ngồi bệt xuống đất, tuyệt vọng thở hổn hển, vô cùng mệt mỏi. Theo bản năng, anh chạm vào thắt lưng của mình, đó là nơi thường đặt hộp thuốc lá. Một lúc sau mới nhận ra mình đang mặc quần bơi, liền cười khan.

Đám người đang chờ trên bờ vội vã chạy lên, tất cả đều vây quanh chăm sóc cho bạn mình, người hầu rơi xuống nước ho khan vài tiếng, sau khi tỉnh lại thì bắt đầu khóc.

Thẩm Tuyết Trì ở một bên không muốn nghe, chỉ che tai lại.

"Cậu không sao chứ? Trên người có đau chỗ nào không?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thẩm Tuyết Trì ngẩng đầu lên.

Cố Quân nhìn thấy hắn ngước mắt lên liền lộ ra một tia hoảng sợ, chủ động nắm lấy tay hắn, muốn kéo hắn lên. "Đứng dậy đi, đừng ngồi trên mặt đất." Khác hẳn với vẻ bình tĩnh vốn có, hai tay Thẩm Tuyết Trì khẽ run, mặc dù cắn môi cố gắng kiềm chế, nhưng anh lại không thể áp chế được phản ứng tự nhiên của mình.

Anh ấy sợ.

Cố Quân tiến lại gần, nhân cơ hội thò tay vào sâu hơn, quấn lấy toàn bộ bàn tay của Thẩm Tuyết Trì.

"Tôi không dậy nổi, tôi rất mệt, chân đauu." Thẩm Tuyết Trì nói, trong lời nói hiếm thấy có chút ủy khuất.

Nếu ai đó mà không hiểu rõ anh hỏi anh câu này, anh ấy chắc chắn sẽ nở một nụ cười thoải mái để giành được những ánh mắt ngưỡng mộ và nhận được thiện chí của mọi người. Nhưng Cố Quân thì khác, một người đàn ông từ khi còn nhỏ đã biết mình là người như thế nào, Thẩm Tuyết Trì không cần phải nói dối.

Gió biển càng lúc càng lạnh, thổi vào tấm lưng trần của anh, chỉ có lòng bàn tay đối phương là còn ấm áp.

"Không." Cố Quân kiên trì nói, "Đứng lên đi, ngồi ở chỗ này sẽ cảm lạnh."

Mặc dù Thẩm Tuyết Trì cực kỳ không muốn, nhưng anh ấy vẫn bị Cố Quân kéo lên, anh ấy mím môi miễn cưỡng tuân theo yêu cầu của người kia.

Cố Quân dứt khoát cởϊ áσ khoác ra và khoác lên người Thẩm Tuyết Trì.

Có nhiều hơi ấm chầm chậm chảy trên người, liếʍ láp như ngọn lửa nhẹ nhàng cháy. Thẩm Tuyết Trì tự nhiên run lên không quen.

Cố Quân cho rằng anh bị lạnh nên vội vàng nắm tay anh đi về phía biệt thự: "Cậu về trước đi, vào trong đi, ngồi bao lâu cũng được."

Thẩm Tuyết Trì lúng túng để anh ta dắt mình, nhỏ giọng phàn nàn: "Vừa rồi tôi theo thói quen sờ túi quần, phát hiện không có túi cũng không có hộp thuốc, muốn hút nhưng lại không muốn ăn kẹo."

Anh có thể vẫn còn đắm chìm trong sự căng thẳng của việc cứu người vừa rồi, nói chuyện không mạch lạc, lặp đi lặp lại việc hút thuốc và ăn kẹo nhiều lần. Cố Quân yên lặng nghe anh nói, trầm giọng trả lời: "Ừ."

Thẩm Tuyết Trì hồi lâu cũng không phát hiện, tiếp tục nói lảm nhảm.

Cố Quân không trả lời nữa mà chỉ tăng thêm sức mạnh, những ngón tay của anh ấy bị đau và đỏ khi anh ấy kéo Thẩm Tuyết Trì. Nhưng anh không cảm nhận được điều đó, anh chỉ cảm thấy kích động như một kho báu bị mất và tìm lại được.

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Link: https://truyenhdx.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/