Chương 25: Thẩm Tuyết Trì muốn làm gì, tôi sẽ làm cùng với cậu ấy

Cậu bước nhanh xuống đại sảnh dưới lầu, dì Mây đang cười nhìn cậu: "Tôi nghe nói các cậu ở trên đó cười rất vui vẻ.."

"Cũng không có gì." Cậu có chút vội vàng đi tới, trên mặt còn hơi ửng đỏ, "Bọn con đánh bài."

Dì Mây: "Đánh bài à? Thảo nào không thấy ai ở sảnh."

Thẩm Tuyết Trì: "Mọi người đánh cùng nhau, Cố Quân cũng ở đấy."

Dì Mây kinh ngạc: "Cậu chủ?"

Thẩm Tuyết Trì gật đầu: "Dì Mây, dì gọi bọn con làm gì đấy?"

Dì Mây chỉ vào bếp, Thẩm Tuyết Trì nhìn thấy rất nhiều nguyên liệu trên bàn bếp.

"Sắp trưa rồi, không biết các cậu muốn ăn gì, tôi lấy ra một chút nguyên liệu cho các cậu chọn."

Thẩm Tuyết Trì tò mò bước tới, theo sau là dì Mây. Trước đây ở thành phố A, anh thường khoanh chân chờ dì dọn cơm ở nhà, cơ hội được nhìn thấy đống nguyên liệu như vậy rất hiếm, phần lớn thời gian anh đều đi chơi với đám bạn thân đó.

Hiếm khi bước vào phòng bếp, nhìn rau tươi thịt tươi trên bếp cùng hộp gia vị bên cạnh, cậu thiếu gia không biết nấu cơm thở dài nhìn, gạo dầu muối, thật là kỳ quái, những thứ này trộn với nhau vậy mà có thể tạo ra những món ăn ngon.

"Cái kia dùng làm gì?" Hắn chỉ vào một góc bao bột mì.

Dì Mây: "Bột làm bánh, bánh xèo mùa xuân và bánh bao.."

Thẩm Tuyết Trì: "Bánh bao?"

Dì Mây cười nói: "Cậu Thẩm có muốn ăn bánh bao không?"

Thẩm Tuyết Trì thành thật gật đầu: "Tôi đã ăn rất nhiều bánh bao, nhưng tất cả đều là loại đông lạnh đồ ăn nhanh, mùi vị đều giống nhau."

Dì Mây nghe vậy, không khỏi lộ ra vẻ mặt thương cảm: "Vậy hôm nay ăn bánh bao đi, thiếu gia cũng thích ăn bánh bao do ta làm khi còn bé."

Tâm nguyện đã thành, Thẩm Tuyết Trì nở một nụ cười hài lòng, ngọt ngào nói: "Dì Mây, con sẽ giúp dì."

Dì Mây: "Hay là cậu lên phòng đợi đi, phòng bếp bừa bộn, cậu đừng làm bẩn quần áo."

Thẩm Tuyết Trì: "Không sao, nếu dì không để con làm điều đó, con sẽ rất tò mò. Nhưng đây là lần đầu tiên của con, vì vậy dì đừng tỏ ra chán ghét nếu con làm sai nha."

Dì Mây ân cần nhìn chàng trai trước mặt.

Khi anh ấy mới đến, mọi người đều có chút sợ hãi với anh ấy, họ nói sau lưng anh ấy rằng anh ấy tính khí thất thường và đầy những ý tưởng nghịch ngợm, anh ấy thường khiến mọi người phàn nàn.

Nhưng dì Mây lại quý cậu ấy, là một người lớn tuổi, dì nhìn đứa cháu nghịch ngợm nhưng tràn đầy năng lượng của mình. Có những người ở tuổi đôi mươi chưa từng trải qua sóng gió và thất bại, lớn lên nhờ sự chăm sóc của người nhà, sao có thể không nghịch ngợm?

Những ngày trước cậu ấy cùng thiếu gia thường xuyên cãi nhau, dì đêm khuya thường lo lắng, không dám khuyên bọn họ, nhưng hiện tại đã qua rồi, mọi người hòa thuận, thiếu gia cũng không còn ủ rũ, còn chơi đùa nữa, hôm nay họ còn chơi bài với nhau. Dì Mây rất hài lòng.

Khoảng thời gian ngắn ngủi bà sống trong biệt thự trên đảo này hẳn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà bà từng sống.

"Cậu đang làm gì thế?"

Tâm tình vốn dĩ vừa bình tĩnh lại bị một câu hỏi đơn giản làm cho kích động, Thẩm Tinh Trì nhặt rau tay run run, không dám quay đầu lại, trong lòng ngứa ngáy như kiến bò. Khi người đó đến gần hơn, cậu đột nhiên có thể cảm nhận được hơi thở và nhịp đập của trái tim đối phương, sự quyến rũ nam tính thành thục phóng về phía mặt cậu, giống như một tấm lưới mịn, không ngừng siết chặt lấy cậu.

"Cậu chủ!" Dì Mây kinh ngạc.

Thẩm Tuyết Trì nhanh chóng quay lại, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Cố Quân, sau đó cúi đầu né tránh: "Đừng trách dì Mây, tôi đã đề nghị giúp dì ấy làm bánh bao."

Cố Quân: "Bánh bao?"

Thẩm Tuyết Trì gật đầu: "Bữa trưa hôm nay."

Cố Quân nhìn lướt qua trên bàn nước, bột mì cùng rau củ, xắn ống tay áo lộ ra cường tráng cánh tay, ở dưới bồn rửa tay rửa tay: "Tôi cũng giúp."

Dì Mây ngạc nhiên dừng lại.

Cố Quân: "Cậu Thẩm là khách, không có lý do gì để cho khách làm mọi việc. Nhưng nếu cậu ấy có ý định làm thì tôi không thể ngăn cản, nhưng điều này trái với cách tiếp đãi. Với tư cách là chủ nhân trong nhà, tôi phải làm cùng với cậu ấy mới đúng phép."

Thẩm Tuyết Trì ngơ ngác nhìn Cố Quân đang điềm tĩnh cầm lấy trong tay cọng cần tây, có chút không hiểu ý tứ của nam nhân này. Gần đây anh đã làm rất nhiều chuyện mà trước đây anh chưa bao giờ nghĩ tới, Thẩm Tuyết Trì sớm đã không nhận ra người này là con trai cả của gia đình họ Cố, ông chủ của công ty, một kẻ máu lạnh, máy móc. Vài đốm sáng lọt ra từ cửa sổ lưới chiếu vào người anh ta, khiến người đàn ông trông bớt lạnh lùng xa cách, đồng thời có thêm hào quang như pháo hoa trên đời.

Hít sâu một hơi, Thẩm Tuyết Trì bình tĩnh lại, giật lại cây cần tây, đắc ý lấy hết tất cả cần tây trước mặt của anh: "Cái này là của tôi, cậu đừng cướp!"

Cố Quân hơi giật mình, hai tay anh trống không. Anh ấy cũng là một tân binh trong việc nấu ăn, vì vậy anh ấy không biết phải làm gì.

Lúc này, Dì Mây đã trang điểm, đắp mặt nạ và ngồi thư giãn trong nửa tiếng. Không có gì để làm, bà bước tới xem hai đứa trẻ nhà mình đang thế nào. Chúa ơi, nó chỉ đơn giản là trông rất tệ. Cố Quân, người tham gia giữa chừng, lúng túng và ngu ngốc nhìn Thẩm Tuyết Trì, Thẩm Tuyết Trì chiếm lấy tất cả cần tây giống như một người bảo vệ thực phẩm, hái và gấp nó một cách liều lĩnh, như thể muốn chứng minh điều gì đó.

"Thẩm thiếu gia." Dì Mây nhỏ giọng gọi ậu, "Ta còn phải giữ lại nhánh cần tây."

Thẩm Tuyết Trì chần chờ một chút, cúi đầu nhìn xuống dưới, liền thấy bên trong hồ nước rải rác, đầy rẫy thi thể của cần tây. Với vẻ mặt xấu hổ, cậu ta vội vàng nhặt tất cả những cây cần tội nghiệp dưới đáy vực lên.

Cố Quân không kìm được, cười nhẹ.

Thẩm Tuyết Trì lập tức lườm anh ta: "Cười cái rắm, cậu đã từng làm việc này chưa?"

Cố Quân nghiêm túc lắc đầu.

Sau đó không có thêm lời nào khó nghe, Thẩm Tuyết Trì không quen, không khỏi xấu hổ tức giận, càng thêm khó chịu.

Dì Mây không còn cách nào khác đành phải giúp cậu thiếu gia nhặt những cọng cần tây, những cọng bị gãy tan nát, cho vào rổ và rửa sạch. Sau đó bà nhặt bỏ những lá cần tây hư và úa, rửa sạch và để riêng để sử dụng sau.

"Cậu Thẩm, nhìn tôi làm cái gì này."

Dì Mây đã trực tiếp giảng dạy, giải thích cho cậu ấy độ dài gấp là bao nhiêu, điều gì cần thiết và điều gì không, đồng thời giải thích chi tiết từng điều.

Lần đầu tiên nhặt rau, Thẩm Tuyết Trì không biết phải làm sao, anh làm mất hết các cuộng rau và xếp chúng thành những hàng dài ngắn, thực sự rất khó chịu.

Thẩm Tuyết Trì dường như hiểu nhưng không hiểu, anh tiếp tục thử thêm vài lần, nhìn thấy nụ cười của dì Mây, anh cảm thấy tự tin hơn và cống hiến hết mình cho công việc.

Dì Mây không dám sắp xếp việc phức tạp cho Cố Quân đang đứng yên nhưng thề sẽ giúp đỡ, sợ rằng anh ấy sẽ không làm được nên đã nhờ anh ấy rửa rau.

Những gì rõ ràng là dễ dàng để hoàn thành đã được hai người họ kéo dài. Dì Mây, người đang đi vòng vòng quanh hai người, cảm thấy sâu sắc rằng bà ấy giống như Đường Tăng từ phía tây, chín chín tám mươi mốt khó khăn, mỗi bước là một cạm bẫy.

Chờ đợi bước chuẩn bị rau quả xong quá nhàm chán, do cả hai đã gặp đối thủ của mình và thi đấu bí mật với nhau - có lẽ nên nói rằng Thẩm Tuyết Trì đơn phương, không để bất cứ ai can thiệp. Dì Mây đã sử dụng rau dền đỏ, rau bina và bí ngô còn nguyên vẹn để làm ba loại bột có màu sắc khác nhau, khiến Thẩm Tuyết Trì và Cố Quân, những người chưa từng nhìn thấy chúng trước đây, phải kinh ngạc.

Sau khi họ vất vả chuẩn bị cần tây, tỏi tây và cải thảo, dì Mây cuối cùng cũng có thể bắt tay vào công việc, dì nhanh chóng chuẩn bị ba bát nhân bánh bao với một con dao trong tay.

Sau một lúc, dì Mây đã thu dọn xong căn bếp bừa bộn rồi đến phòng ăn với một cái thớt và một cây cán bột. Trải giấy nilon ra bàn, đặt thớt và cây cán bột xuống, dì quay người lấy bột và dao làm bếp. Thẩm Tuyết Trì và Cố Quân lần lượt đến với các nguyên liệu làm bánh bao và cùng nhau đặt chúng lên bàn.

Dì Mây vừa nói vừa lấy ra một cục bột nhỏ, vo tròn, dùng dao nhà bếp cắt thành từng miếng nhỏ, rắc một ít bột mì lên, cán thành một tấm hình tròn mỏng. Dì dùng đũa gắp tỏi tây, cho các nguyên liệu vào giữa vỏ bánh bao, dùng một tay nhúng ít nước vào bát nhỏ, chấm lên mặt trên của vỏ bánh bao, đan hai tay vào nhau và véo, và một chiếc bánh bao tròn, mũm mĩm xuất hiện. Đặt nó sang một bên, dì nói với hai người "Như vậy là xong. Thiếu gia nếu không khéo làm, có thể ấn dẹt từng chút một cho đến khi bột se lại là được".

"Tôi hiểu rồi!" Thẩm Tuyết Trì nhìn thấy cái mới mẻ, chuẩn bị động thủ.

Dì Mây sợ bọn họ lại tranh giành giấy gói bánh, nên đã sắp xếp một khu vực để hai người lấy giấy gói bánh bao, khu vực này là của cậu Thẩm và Cố thiếu gia.

Thẩm Tuyết Trì tràn đầy tự tin, anh ta nói một cách khıêυ khí©h: "Cố Quân, cậu cứ chờ xem, tôi nhất định làm đẹp hơn anh."

Cố Quân nhún vai và tỏ ý sẵn sàng chấp nhận thử thách.

Chỉ dựa vào hai vị tổ tông, e rằng ngày mai bọn họ ăn không nổi một miếng, vì vậy Dì Mây đã gọi những người hầu rảnh rỗi đến hỗ trợ.

Nhìn thì dễ nhưng làm thì khó, mạnh tay quá sẽ trực tiếp làm vỡ bánh, hoặc là vỏ bánh bao không bọc, vỏ bánh bị rách, hoặc là bánh bao bị ngâm quá nhiều nước, để lâu sẽ bị ướt và vón cục. Thẩm Tuyết Trì tức giận đến mức nhìn chằm chằm vào miếng da bánh bao như thể đang muốn gϊếŧ chết kẻ thù của mình, tay anh ta vụng về đến mức không biết làm thế nào để di chuyển chúng.

Anh không thể để lộ sắc mặt của mình, chỉ có thể lén lút liếc mắt một cái, nhìn thấy Cố Quân bên cạnh cũng đang đồng cảnh ngộ, trên gương mặt lạnh lùng hai hàng lông mày dài nhíu thật sâu, anh lo lắng đến mức sắp bóp nát cả cái bánh. Thấy vậy trái tim cậu lại thư thái.

Sau khi nhìn lén Cố Quân, cậu quay qua xem những người khác làm. Mỗi người làm bánh bao một hình khác nhau, Thẩm Tuyết Trì không chỉ nhìn thấy bánh bao sóng mà còn có bánh bao ba góc, bánh bao bốn góc, bánh bao hai lỗ và bánh bao hình thỏi.

Xem xong đống hàng cao cấp ấy, cậu nhìn lại bánh bản thân mình làm lại càng thấy tởm.

"Cậu Cố, chúc mừng! Bánh bao này làm rất tốt!"

Lời nói của người giúp việc bên cạnh đã kí©h thí©ɧ thành công Thẩm Tuyết Trì, vì vậy cậu ta quay đầu đi không quan tâm đến cảm xúc của mình. Cậu nhìn thấy bánh bao của Cố Quân tỏa sáng rực rỡ trên bàn, tuy không đẹp lắm nhưng ít nhất cũng vừa vặn, có thể cho vào nồi mà ăn. Thẩm Tuyết Trì nghiến răng và nhìn vào mặt bàn vẫn là con số không của mình. Đây hoàn toàn là KO, thất bại toàn mặt!

Cố Quân sở dĩ tiến bộ nhanh như vậy, hoàn toàn nhờ vào sự giúp đỡ bí mật của một vài thị nữ. Biểu hiện của cậu chue trong Đấu Địa Chủ vừa rồi để lại cho bọn họ ấn tượng tốt, người đàn ông thường hay nói lời châm chọc không ngờ rằng lại là người mặt lạnh, lòng lại ấm áp, đối mặt với khó khăn của Thẩm thiếu gia, anh không hề tức giận một chút nào, cuối cùng còn xin lỗi bằng một giọng trầm, điều này thực sự đánh vào trái tim của các cô gái.

Cố Quân nhìn Thẩm Tuyết Trì, ánh mắt vẫn như cũ, chủ động nói: "Để tôi dạy cậu."

Thẩm Tuyết Trì bùng nổ ngay lập tức, mũi cậu ta gần như vểnh lên vì tức giận.

Mặc dù đang tức giận, nhưng tâm lý tranh đua vẫn khiến cậu ta vô thức liếc nhìn Cố Quân, nhưng ánh mắt lại mang vẻ che giấu và lảng tránh, sau khi nhìn xong lại thu lại ánh mắt lén lút, giả vờ bình tĩnh, như thể không có chuyện gì xảy ra hết.

Người hầu bên cạnh thấy vậy vội vàng cố nén cười, cảm thấy hai người rõ ràng là người lớn nhưng lại giống như bạn bè và trẻ con, bình thường không đánh nhau thì cảm thấy khó chịu, nhưng nếu có khó khăn, họ vẫn sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ.

Cố Quân và Thẩm Tuyết Trì có trình độ tương đương nhau, và kỹ năng làm bánh bao dễ học hơn. Thẩm Tuyết Trì lúng túng làm theo phương pháp của Cố Quân, và nó thực sự thành công, mặc dù bề ngoài không đẹp, nhìn từ xa trông giống như những viên gạo nếp, nhưng nhìn gần thì cũng ra dáng bánh bao. Cậu ấy hét lên và líu lo rất tự hào, đặt nó lên bàn với những cử chỉ tuyệt vời không thể tâng bốc hơn, sau đó liếc nhìn Cố Quân như thể anh muốn anh nhìn thấy nó.

Cố Quân phát hiện ra suy nghĩ nhỏ của cậu ấy, nói luôn: "Cậu đang làm rất tốt, bánh rất đẹp."

Người giúp việc: "..."

Khuyến khích là tốt, nhưng cũng đừng trái với lương tâm thế chứ.

Thẩm Tuyết Trì không hề nghi ngờ rằng anh, làm năm sáu quả dưa và quả chà là cong queo, loạng choạng đặt lên bàn. Sau đó, cậu đưa đôi bàn tay độc hại của mình với lấy túi bột màu, tạo ra nhiều màu đỏ, xanh lá cây và vàng. Điều này thậm chí còn kinh khủng hơn khi cậu đặt chúng thành một đống, giống như một bầy quỷ đang nhảy múa điên cuồng.

Càng làm việc chăm chỉ, Thẩm Tuyết Trì không thể ngậm miệng và bắt đầu ngâm nga một bài hát.

Cố Quân: "Tôi thường nghe cậu hát như vậy, cậu đang hát bài gì?"

Thẩm Tuyết Trì: "Cậu không hiểu những bài hát nổi tiếng ngay bây giờ."

Cố Quân: "Vậy cậu cứ hát cho tôi nghe đi."

Thẩm Tuyết Trì sau đó nghĩ về nó, đúng vậy, hát một bài hát chỉ là tình cờ để đáp lại sự giúp đỡ của Cố Quân. Cậu ấy đã từng đến KTV với bạn bè của mình khi đó, và danh hiệu Hoàng tử bé KTV cũng không phải là ngụy tạo. Ai càng thiếu tự tin thì càng hát không được, may mà Thẩm Tuyết Trì da mặt dày như tường thành, lập tức chọn một bài hát có điểm nhấn thay đổi để sau đó thể hiện bài hát cao vυ"t.

Khi cậu ấy hát một cách nghiêm túc, giọng hát của anh cậu say đắm và quyến rũ, khiến người giúp việc muốn hét lên. "Old Antique", Cố Quân chưa bao giờ nghe bài hát này trước đây, nhưng anh ấy nghĩ đến "Linh hồn quân đội Trung Quốc" mà Thẩm Tuyết Trì đã hát để quấy rầy sự nghỉ ngơi của anh ấy, lúc này, anh ấy càng nghe hát càng thấy buồn cười.

Thẩm Tuyết Trì nheo mắt và tùy ý chọc chọc xung quanh, biểu cảm ngưỡng mộ của mấy cô người hầu cực kỳ rõ ràng, cái đuôi nhỏ của cậu ấy không thể che giấu được, cậu ấy vẫn rất khoa trương. Đoạn cao trào của bài hát đến, trong nháy mắt cậu nhắm mắt lại cao giọng, vốn dĩ cậu đang làm bánh bao bằng cả hai tay, nhưng vì quá phấn khích mà hát quá nhiều, cậu liền quên luôn việc làm bánh.

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Link: https://truyenhdx.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/