Chương 29-3: Thẩm Tuyết Trì mất tích

Rõ ràng trước đó anh đã hạ quyết tâm sẽ không để người này bị thương nữa.

Trong lòng vô cùng tức giận và lo lắng, Cố Quân không thể chịu đựng được nữa, giơ tay tự tát mình một cái thật mạnh.

Thẩm Tuyết Trì bị hành động đột ngột của anh làm cho giật mình: "Cậu.. cậu.."

Cố Quân không nói nên lời lắc đầu, đòn tấn công của anh quá mạnh khiến nửa khuôn mặt anh ta nhanh chóng sưng lên. "Tôi cõng cậu." Sau đó cậu xoay người, đưa tay ra cho Thẩm Tuyết Trì, "Mau quay về để bác sĩ Giang chẩn đoán và chữa trị cho cậu."

Thẩm Tuyết Trì bị Cố Quân uy hϊếp như vậy, không dám phản bác, đành ngoan ngoãn trèo lên lưng anh, để anh cõng mình ra khỏi hang.

* * *

Thấy Cố Quân không đi theo, các vệ sĩ phía trước quay lại tìm, đúng lúc đυ.ng phải Thẩm Tuyết Trì và Cố Quân vừa ra khỏi hang.

"Anh Cố! Anh Thẩm!"

Khi thấy hai người bọn họ, đám người vui mừng khôn xiết và lao về phía trước.

Cố Quân không có dừng lại, thản nhiên nói: "Đừng xen vào, Thẩm thiếu gia chân đang bị thương, mấy người mau đi xuống trước tìm bác sĩ Giang bảo anh ta chuẩn bị khám cho cậu ấy."

Vết thương trên mắt cá chân của Thẩm Tuyết Trì quá lớn và đáng sợ đến mức có thể nhìn thấy trong nháy mắt, đám vệ sĩ phản ứng nhanh chóng và chạy xuống núi với tốc độ nhanh hơn.

Cố Quân đi rất vội nhưng bước chân đều vững vàng. Anh vừa xuống núi, bác sĩ Giang và trợ lý đã bưng hộp thuốc đi tới chỗ anh. "Mau nhìn, bác sĩ Giang!" Cố Quân đặt Thẩm Tuyết Trì xuống và lo lắng hét lên.

"À, vâng." Bác sĩ Giang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cau có đến xấu xí của cậu chủ, đổ mồ hôi lạnh trước khi kiểm tra.

Sau khi kiểm tra cẩn thận, anh xác nhận không có chuyện gì xảy ra, nhưng vết thương cần được xử lý, có thể cần tiêm phòng uốn ván.

Cố Quân thở ra một hơi, trái tim sắp nhảy ra khỏi ống l*иg ngực cuối cùng cũng bình thường trở lại.

Thẩm Tuyết Trì vội vàng vỗ vỗ bả vai anh: "Cậu ta vừa mới nói không có việc gì."

Cố Quân muốn lập tức cõng cậu trên lưng để cùng bác sĩ Giang băng bó, nhưng khi anh di chuyển, anh phát hiện tay chân mình bủn rủn vì căng thẳng quá độ, không dùng được chút sức lực nào, chỉ có thể mở miệng nói chuyện.

Anh ta cử hai người giúp Thẩm Tuyết Trì đi theo bác sĩ Giang cho đến khi thấy bóng dáng của cậu đã biến mất, rồi thả người ngồi xuống đất.

Mặt trời lên cao, ánh sáng trắng chói chang, mồ hôi chảy dài từ cổ xuống lưng. Cố Quân không nhận ra điều đó, quay lưng lại với mặt trời và cười khàn khàn.

* * *

Sau khi tìm thấy Thẩm Tuyết Trì, mọi thứ trở nên tốt hơn.

Bầu không khí căng thẳng và u ám trong biệt thự bị cuốn đi, dì Mây và một vài người giúp việc mở cửa sổ đóng kín của biệt thự để không khí thoát ra ngoài. Ánh nắng tán loạn chiếu vào, những đốm sáng trôi đi, cả biệt thự như sống lại.

Sau khi chăm sóc Thẩm Tuyết Trì, bác sĩ Giang đến điều trị cho Cố Quân. Tâm trạng của anh nhất thời không thể khôi phục, đại khái là do tâm tình dao động kịch liệt gây nên, cũng không nghiêm trọng. Bác sĩ Giang muốn kê đơn thuốc, nhưng Cố Quân thờ ơ từ chối. Anh ấy bây giờ đang rất tuyệt, ai cần thuốc.

Ra khỏi phòng của bác sĩ Giang, Cố Quân đỡ Thẩm Tuyết Trì lên tầng ba, không chút do dự đưa cậu về phòng mình.

Ngồi ở trên giường, Thẩm Tuyết Trì có chút do dự, trên người cậu bây giờ toàn là bùn đất, mồ hôi, nếu trực tiếp chạm vào đống chăn bông mềm mại, có thể sẽ dính bẩn, cậu cố gắng đứng dậy định đi về phòng nhưng lại bị Cố Quân đẩy trở về.

Cố Quân hoàn toàn không nghĩ như vậy, Thẩm Tuyết Trì, người vất vả lắm anh mới có thể thấy lại lần nữa, lại có thể ngồi trên giường trong phòng của mình, cửa sổ mở phía sau tràn ngập ánh sáng mặt trời, anh ấy cảm thấy cảnh này thật sự rất đẹp.

"Đói bụng không? Để tôi bảo dì Mây đi chuẩn bị đồ ăn."

Thẩm Tuyết Trì do dự, trải qua nhiều chuyện như vậy cậu còn chưa bình tĩnh lại, căn bản không có tâm tình ăn cơm.

Cố Quân nhặt một chiếc ghế nhỏ, mang đến bên cạnh Thẩm Tuyết Trì và ngồi xuống, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen dán chặt vào anh.

Anh ta ngồi thấp hơn lại còn nhìn Thẩm Tuyết Trì như thế này, Thẩm Tuyết Trì có chút không quen, cậu ta không biết nhìn vào đâu, khi cúi đầu xuống, tất cả đều là Cố Quân.

Nói cho vui, hai người đều rất bẩn, nhưng cũng không vội rửa vào lúc này.

Tất nhiên, Thẩm Tuyết Trì rất bất tiện, nhưng Cố Quân, một người đàn ông thường chăm sóc bản thân và công việc và cuộc sống của mình một cách có trật tự cũng không quan tâm đến điều đó vào lúc này, anh ấy chỉ muốn nhìn Thẩm Tuyết Trì nhiều hơn. Giống như chỉ cần nhìn cậu, bất kể là món ngon hay của cải, đều không cần.

"Cậu.." Thẩm Tuyết Trì không quen với bầu không khí bồng bềnh và mơ hồ này, cậu cố gắng phá vỡ nó bằng cách nói điều gì đó.

Cố Quân nhấc bàn chân bị thương của cậu lên trước, đặt nó lên đầu gối và cẩn thận nhìn xung quanh.

Chết tiệt, Thẩm Tuyết Trì muốn vội vàng thu lại, nhưng Cố Quân đã dùng lực để cố định nó.

Cố Quân: "Cậu sao rồi? Còn đau không?"

Thẩm Tuyết Trì: "Bác sĩ Giang đã bôi thuốc rồi."

Cậu không có trực tiếp trả lời, Cố Quân đoán là cậu vẫn còn rất đau, nhưng vẫn đang cố giữ thể diện.

Cố Quân mỉm cười, giọng điệu của anh ấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"Đừng như vậy.." Thẩm Tuyết Trì ấp úng.

Đừng cười như vậy, nó làm tan chảy trái tim tôi.

"Bởi vì tôi rất vui." Anh lặp lại, "Tôi rất vui, Thẩm Tuyết Trì. Tôi rất vui vì đã tìm thấy cậu. Sau khi cậu biến mất ngày hôm qua, tôi đã rất sợ hãi. Tôi sợ rằng tôi sẽ không bao giờ tìm thấy cậu, không bao giờ nhìn thấy cậu nữa.

Thẩm Tuyết Trì khó xử:" Cậu sợ bị cha tôi trách phạt! "

" Không. "Lần này Cố Quân trực tiếp phủ nhận, anh không muốn khoác lên mình tấm áo đạo đức giả nữa. Thẩm Tuyết Trì rời đi hai lần, anh thực sự sợ hãi." Là tôi lo sợ, lúc đó tôi cũng không nghĩ tới chú Thẩm, từ hôm qua đến hôm nay, trong đầu tôi chỉ toàn hình ảnh của cậu, nếu hôm nay vẫn không tìm được cậu, tôi sẽ đến gặp chú Thẩm nhận tội, còn định gọi điện cho chú Thẩm điều cảnh sát trong thành phố đến. "

Thẩm Tuyết Trì tặc lưỡi:" Cậu điên rồi! "

Cố Quân tiếp tục cười, điên à? Nếu anh ta không tìm thấy cậu, anh ta có thể thực sự phát điên.

Cố Quân:" Thật xin lỗi, Thẩm Tuyết Trì, tôi xin lỗi, tôi sẽ không bao giờ để cậu lạc đường nữa, cậu có thể tha thứ cho tôi không? "

Thái độ xin lỗi của đối phương tốt như vậy, đặc biệt thích hợp với vị thiếu gia thích mềm không thích cứng.

Thẩm Tuyết Trì:" Thật ra thì tôi cũng có lỗi. Lúc cậu tắm tôi đã lén xem điện thoại của cậu. Nhưng tôi thực sự không có ý định lén gửi tin nhắn cho người khác. Tin tôi đi.. "

Câu nhớ lại khi mình mở chiếc điện thoại ra-

Cảm giác nhìn lén ảnh chụp trên điện thoại di động ngày hôm đó lại dâng lên, Thẩm Tuyết Trì muốn từ từ tiêu hóa, lại chỉ nghe Cố Quân chân thành nói:" Tôi tin cậu. "Nhìn thấy những ngón tay mảnh khảnh của anh đang vuốt ve những ngón chân và cổ chân mình, một vệt đỏ nóng lập tức dâng lên chóp tai Thẩm Tuyết Trì.

Thẩm Tuyết Trì rụt rè muốn rút chân lại, ánh mắt dán chặt vào mặt Cố Quân.

Vết đỏ của lòng bàn tay anh vẫn còn rõ ràng.

Thẩm Tinh đột nhiên bị cuốn vào một loại cảm xúc không rõ nào đó, chua chua ngọt ngọt, khiến người ta không nỡ nếm lại nhưng lại hoàn toàn không thể tách rời. Như bị mê hoặc, cậu cúi xuống và gõ ngón tay vào tay anh.

" Cái này.. còn đau không?"

Cố Quân muốn nói rằng nó không đau, nhưng đôi lông mày hơi nhíu lại của anh ấy đã tiết lộ câu trả lời.

Trước khi anh có thể mở miệng, Thẩm Tuyết Trì đã hôn lên nửa khuôn mặt đó của anh.

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdx.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------