Chương 2: "Đồ nhà quê" vào hoàng cung.

Edit: TCNPM.

CHƯƠNG 2: "Đồ nhà quê" vào hoàng cung.

Bởi vì Nghiêm Gia Vọng không còn, ngay cả khi vào hoàng cung, lão phu nhân không thấy vui, theo bà thấy, những thức ăn và chỗ ở này còn quan trọng hơn cả cháu trai bà, bà nắm chặt tay cháu trai nhỏ, thằng bé cũng hiểu chuyện, đi cùng với bà nội.

Nghiêm Siêu, Nghiêm Tri Lý muốn đến gần lão phu nhân, nhưng lão phu nhân đều không cho, ngay cả chuyện của tôn tử cũng không thèm nói cho bà một tiếng thì con cái làm gì nữa.

Đối với con dâu cả, lão phu nhân nắm chặt tay nàng, làm Trần Thu cảm thấy đau, lại cảm thấy mình có chỗ để dựa vào.

Lão phu nhân không trách con dâu cả chăm sóc không tốt cho tôn tử, hơn nữa bà cũng không phải là loại người ngang ngược vô lý, Gia Vọng đã không còn, đau lòng nhất ngoại trừ bà chính là mẹ Gia Vọng.

Nghiêm Siêu vốn muốn sắp xếp cho lão phu nhân rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi trước, nhưng lão phu nhân vẫn kiên trì muốn nhìn tôn tử, Nghiêm Siêu nhìn mẫu thân, cũng không nói gì nữa.

Bảo tỷ đã gặp người chết, lúc gia gia chết, nàng luôn ở bên cạnh, nàng cũng gặp qua người chết xa lạ, thậm chí…… người chết khó coi, chỉ là nàng chưa từng nghĩ tới, Gia Vọng ca sẽ chết, biến thành một bài vị nho nhỏ như bây giờ.

Nghiêm Gia Vọng lúc trước vẫn luôn muốn có muội muội, đối Bảo tỷ rất tốt, sẽ ôm Bảo tỷ đi ra ngoài chơi, không cho phép người khác bắt nạt Bảo tỷ, có đồ ăn ngon cũng trộm mang cho Bảo tỷ ăn.

Ngay cả khi đi theo cha mẹ rời đi, Nghiêm Gia Vọng vẫn ôm Bảo tỷ, hứa hẹn chỉ cần gặp được đồ ăn đồ chơi tốt đều sẽ mua về, để lại cho Bảo tỷ.

Bây giờ gặp lại, Gia Vọng ca đã biến thành một bài vị nho nhỏ, không còn ôm nàng, kêu nàng gọi ca ca nữa.

Trong lúc nhất thời, Bảo tỷ có chút mờ mịt, nàng ngơ ngác mà nhìn bài vị, thậm chí khóc cũng không biết.

Trần Thu nhìn Bảo tỷ, trong lòng khổ sở, nhi tử trước khi ra đi còn nhớ thương Bảo tỷ, tích cóp rất nhiều đồ vật cho Bảo tỷ, chỉ là những lời này nàng không nghĩ hiện tại sẽ nói cho Bảo tỷ, Bảo tỷ tuổi còn nhỏ, lại ăn không biết bao nhiêu là trái đắng, biết thêm những lời kia chỉ có thể làm nàng càng thêm khổ sở mà thôi.

Chờ người một nhà ngồi xuống, lúc này đã giờ cơm trưa, cảm xúc đoàn tụ vui sướиɠ cũng bị hòa tan đi rất nhiều.

Trần Thu ngồi cạnh lão phụ nhân, khuyên nhủ: “Nương, người ăn chút gì đi ạ? Đừng làm hại thân thể.”

Lão phu nhân trong lòng nghẹn muốn chết, làm gì còn tâm trạng ăn uống.

Nghiêm Siêu cũng ở một bên khuyên nhủ: “Mẫu thân cũng ăn chút gì đi, hai đứa nhỏ cũng muốn ăn rồi.”

Lão phu nhân nhìn về phía bên Bảo tỷ cùng tiểu tôn tử, nói: “Được.”

Trần Thu hỏi: “Nương người muốn ăn gì ạ?”

"Ăn mì đi.” Lão phụ nhân nói: “Trên đường Bảo tỷ nói muốn ăn mì thịt bò.”

Trần Thu chạy nhanh đi sắp xếp, lão phu nhân nhìn nữ nhân cùng hài tử xa lạ trong phòng, lại nhìn về phía đại nhi tử.

Nghiêm Siêu vẫy tay để nữ nhân hài tử ©υиɠ lại đây, một nam một nữ, nói: “Mẫu thân, đây là nữ nhi của Lưu tướng quân, nàng sinh cho con một nhi một nữ, Thần Húc năm nay bảy tuổi, Trân Nhi 6 tuổi.”

Lão phu nhân nhìn thấy liền thích ngay hai đứa nhỏ, đều là cháu trai cháu gái bà: “Đứa trẻ ngoan.”

Nghiêm Siêu lại chỉ về một nữ nhân cùng hài tử khác, nói: “Nàng là người Hàn gia, sinh cho con một nhi tử, Đông Thắng năm nay 4 tuổi.”

Lão phu nhân không biết Hàn gia là cái gì, nhìn hài tử lại cảm thấy thích: “Đều là những đứa trẻ ngoan, tới cho nãi nãi nhìn cái nào?”

Lưu thị đẩy nhẹ hài tử, để hai đứa nhỏ tiến lên gọi: “Tổ mẫu.”

Nghiêm Thần Húc cười hì hì nói: “Con với muội muội đều muốn gặp tổ mẫu.”

Nghiêm Trân Nhi cũng làm nũng nói: “con còn làm cho tổ mẫu một cái mạt ngạch.”

Lão phu nhân nói liên thanh: “Thích, Trân tỷ làm cái gì nãi nãi đều thích.”

Hàn thị dung nhan mỹ mạo, ít nhất Bảo tỷ chưa thấy ngườ xinh đẹp như Hàn thị bao giờ, giống như lúc trước ở nhà Vương địa chủ nhìn hoa mẫu đơn, chỉ là khi so sánh với khuôn mặt tươi cười của Lưu thị, thần sắc nàng ta có chút khó coi, thoạt nhìn quan hệ của hai người cũng không bình thường lắm.

Thấy lão phu nhân nhìn nhi tử mình, Hàn thị có chút không tình nguyện nói: “Đông Thắng, đây là tổ mẫu.”

Nghiêm Đông Thắng nắm chặt ống tay áo Hàn thị , nhìn lão phu nhân, gọi: “Tổ mẫu.”

“Ài.” Lão phu nhân cũng đáp lại.

Nghiêm Siêu lúc này mới giới thiệu nữ nhân cuối cùng, nữ nhân kia dung mạo cũng coi như xinh đẹp, chỉ là so với Hàn thị thì có vẻ có chút bình thường: “Nàng họ Trịnh.”

Lão phu nhân còn chưa kịp phản ứng, Bảo tỷ đã nhận ra được, Trịnh là quốc họ của tiền triều.

Nghiêm Siêu vui tươi hớn hở mà nói: “Nàng chính là công chúa tiền triều."

Bảo tỷ nhấp môi dưới, nàng không quen biết công chúa tiền triều, cùng Trịnh thị cũng là lần đầu tiên gặp mặt, lại cảm thấy lời của đại bá có chút kì kì quái quái, nhưng rốt cuộc quái lạ chỗ nào thì nói không nên lời.

Lão phu nhân cũng là giật mình, nhìn về phía Trịnh thị, bà cũng chưa từng gặp qua công chúa, không nghĩ tới công chúa thế mà lại làm thϊếp của con trai mình.

Trịnh thị cắn môi dưới, ngón tay vặn chặt khăn, không hé răng lấy nửa lời.

Lão phụ nhân cảm thấy hiếm lạ, nhìn thêm vài cái, nhìn thế nào cũng thấy con dâu thứ hai nhà mình đẹp hơn: "Về sau Bảo tỷ nhà ta cũng là công chúa.”

Bảo tỷ bị điểm danh, nhanh nhảu liền nhìn về phía lão phu nhân nói: “Nãi nãi, con không phải, khuê nữ của đại bá mới là công chúa.”

Nghiêm Siêu cười nói: “Bảo tỷ đương nhiên là công chúa, Bảo tỷ chính là báu vật quý giá nhất.”

Lão phu nhân lúc này mới vừa lòng: “Bảo tỷ với Quý ca chưa có tên, Tri Lý con đừng quên, chờ sau này có tên rồi phải đưa tên của Quý ca vào gia phả.”

Nghiêm Tri Lý nghe vậy nói: "Con biết, con đã sớm tìm rất nhiều tên hay, chờ nương tới thì cùng nương thương lượng nên lấy cái nào cho chúng nó.”

Liễu thị nghe vậy nhấp môi cười, Nghiêm Tri Lý gắp cho nàng ít điểm tâm, lúc trước khi hắn còn ở nhà, kiếm được tiền sẽ mua đồ ăn, đồ dùng mỗi thứ một ít, vợ chàng luôn nhường nhịn cho mẹ già con cái, chả đến lượt nàng, hiện giờ có tiền rồi, phải chăm sóc nàng ấy nhiều hơn.

Nghiêm Tri Lý nói: “Không chỉ cho Quý ca vàogia phả, cũng phải cho cả Bảo tỷ nữa.”

Lão phu nhân không phải không thích Bảo tỷ, chỉ là nghe xong nhi tử nói, theo bản năng hỏi: “Bảo tỷ là nữ, nhà chúng ta vốn không cho nữ nhi vào gia phả.”

Trịnh thị hạ miệng không nói chuyện, Hàn thị lấy khăn che miệng cười nói: “Hiện giờ với trước kia không giống nhau, hoàng thân quốc thích đều là dương chi ngọc diệp, nếu không Tông Nhân Phủ làm sao phát bổng lộc đây?”

Lão phu nhân nghe không hiểu Tông Nhân Phủ là cái gì, nhưng khẩu khí của Hàn thị khẩu làm người ta nghe xong có chút không thoải mái.

Nghiêm Siêu nhìn sắc mặt mẫu thân, hắn rốt cuộc vẫn thích Hàn thị tuổi trẻ mỹ mạo, cho nàng bậc thang bước xuống: “Được rồi, các nàng đều đi ra ngoài đi.”

Hàn thị đứng dậy hành lễ, sai bảo cung nhân ôm nhi tử đi ra ngoài, Trịnh thị cũng tùy ý hành lễ, sau đó Lưu thị hỏi: “Nếu không để con ở lại hầu hạ lão phu nhân đi? Hai đứa nhỏ cũng có thể trò chuyện với ngài.”

Lưu thị nói làm lão phu nhân nhìn nàng thêm vài lần.

Nghiêm Siêu có chút không kiên nhẫn nói: “Người một nhà chúng ta trò chuyện, nàng mang theo con trở về nghỉ ngơi trước đi.”

Liễu thị nhấp môi dưới, có chút lo lắng mà nhìn về phía đại tẩu Trần Thu, trong thời gian ngắn mà tỷ phu có nhiều nữ nhân như vậy, lại còn có con, mà đại tẩu đến con cũng không còn, bình thường hẳn là chịu không ít khổ cực, đặc biệt là thân phận mấy nữ nhân này không giống nhau, trong đó còn có cả công chúa tiền triều. Cũng không biết bên người trượng phu nàng có phải cũng có nữ nhân khác hay không.

Trần Thu sai người bưng cơm lên, tuy rằng lão phu nhân dặn chỉ cần mì thịt bò, nhưng phòng bếp không chỉ làm nguyên món này mà còn làm rất nhiều món ăn khác, bày cả một bàn lớn.

Cả nhà quây quần bên bàn cơm, Bảo tỷ thích ăn cay, nhưng trên đường đi bị nóng trong người, trên đầu lưỡi nàng nổi lên vài cục mụn nước khiến nàng vô cùng đau đớn, cũng không dám ăn ớt cay, bèn gắp thịt bò lên ăn.

Liễu thị ngồi bên cạnh nữ nhi, gắp cho nữ nhi không ít rau xanh: “Bảo tỷ, không thể chỉ ăn nguyên thịt.”

Lão phu nhân cùng Bảo tỷ giống nhau, chỉ thích ăn thịt, nhìn chằm chằm vào bát thịt mà ăn không ngừng, Trần Thu ở một bên chăm sóc, thường thường gắp cho bà ít rau xanh, lão phu nhân cũng biết tốt xấu mà ăn hết.

Nghiêm Tri Lý nhìn nữ nhi rồi lại nhìn nhi tử, vẫn luôn cười không ngừng, nhỏ giọng nói: “Tức phụ, nàng dạy dỗ con cái nhà ta thật tốt.”

Liễu thị cắn môi, có chút ngượng ngùng mà cười cười, gắp cho Nghiêm Tri Lý miếng thịt, nói: “Quý ca rất thông minh, ngay cả tiên sinh dạy học đều nói Quý ca có số đọc sách, giống chàng đó.”

Lão phu nhân nói: “Đúng vậy, Quý ca đọc sách rất giỏi, sáng sớm mỗi ngày đều đọc sách, về sau trong nhà có tiền, mua cho Quý ca nhiều bút này, giấy này, Quý ca sẽ không phải dùng nhánh cây luyện chữ nữa.”

Quý ca bên cạnh chăm chú ăn, bình thường nhà rất nghèo, phần lớn là ăn toàn rau dại, mấy thứ như thịt thịt này chả mấy khi được ăn, thèm ăn cũng là điều bình thường. Mặc dù trên đường được ăn không ít, nhưng mà vẫn thèm, giờ có dịp phải ăn cho đã. Nghe thấy lão phu nhân nói, bé liền nuốt đồ ăn trong miệng xuống, buông chiếc đũa, nói: “Không khổ, để tiền mua y phục cho nãi nãi, mẫu thân với tỷ tỷ."

Nghiêm Tri Lý duỗi tay xoa xoa đầu con trai, nói: “Đều được, về sau còn mời tiên sinh giỏi nhất cho Bảo tỷ với Quý ca, cho các con đọc sách hết.”

Bảo tỷ cũng biết chữ, đều là đi theo Liễu thị học được, nghe được lời phụ thân nói, cảm thấy vô cùng vui sướиɠ: “Cha, con muốn học võ, học cưỡi ngựa nữa.”

“Đều học.” Nghiêm Tri Lý không cảm thấy con gái học này học nọ là không tốt: “Bảo tỷ muốn học cái gì, cha liền mời tiên sinh đó tới dạy."

Trần Thu nhìn hai đứa nhỏ, cũng thích: “Sinh nhật Quý ca là khi nào? Để chúng ta còn chuẩn bị trước."

Liễu thị cười cười, nói đến sinh nhật, cái muỗng trên tay không nắm chặt lập tức rơi vào trong chén.

Mọi người đều nhìn về phía Trần Thu, khiến môi Trần Thu run rẩy.

Nghiêm Tri Lý cũng sửng sốt, ngày Quý ca ra đời là lúc là ngày thứ bảy mà nhi tử của đại tẩu mất, chỉ là lời này ở trên bàn ăn mà nói thì thật là không tốt.

Liễu thị trong lòng có chút hoảng, vì hòa hoãn không khí mà mở miệng nói: “Lúc Bảo tỷ sinh ra làm đệ muội đau đớn không ít, nếu không phải có đại tẩu, sợ là đệ muội cùng hài tử đều không ổn rồi, Quý ca sinh ra rất ngoan ngoãn, đệ muội không mất mấy sức liền sinh, chỉ là trên eo Quý ca có cái bớt, nhìn như là bị cái gì cắt vậy, khiến người ta đau lòng không thôi.”

Trần Thu đột nhiên đứng dậy đi đến chỗ Quý ca, sau đó bất chấp xốc quần áo Quý ca lên nhìn vết bớt: “Gia Vọng…… Gia Vọng của nương...."