Chương 2.1: Gặp lại Thịnh Từ

Thẩm Triều Mộ hoài nghi chính mình đang nằm mơ, trừ bỏ nằm mơ thật sự vô pháp giải thích một đống việc vô lý mà cậu đang gặp phải.

Nhưng trên đầu cảm giác choáng váng, còn tự thân cảm nhận được tất cả, đều không thể chứng minh đây chỉ là một giấc mộng.

Cho nên…… Anh thật sự đã kết hôn cùng Thịnh Từ à?

Sau ba năm chia tay, một lần nữa làm hòa sau đó kết hôn?

Thẩm Triều Mộ chậm rãi thở ra một hơi, đồng thời tiếp thu nhiều tin tức như vậy, đầu

choáng váng thêm, anh dựa vào gối đầu phía sau, lông mi mỏng dài rũ xuống, che đậy cảm

xúc nơi đáy mắt.

Nghĩ lại lúc chia tay dứt khoát, anh còn tưởng rằng sẽ không bao giờ nhấc lên bất cứ quan

hệ gì với Thịnh Từ nữa.

Thẩm Triều Mộ yên lặng vài giây tiếp thu sự thật này, Quan Hoảng vẫn luôn trộm quan sát

cậu, thấy cậu nâng mắt, mắt lộ ra cổ vũ, vẻ mặt “Muốn hỏi cái gì cứ việc hỏi.”

Thẩm Triều Mộ đích xác có rất nhiều vấn đề định hỏi: “Tôi với Thịnh Từ……”

Anh do dự mà không biết như thế nào mở miệng, Quan Hoảng vừa nghe là biết anh muốn hỏi gì, biết gì nói hết: “Việc giữa hai người các cậu tôi cũng biết không nhiều lắm, một tuần trước, cậu đột nhiên cùng tôi nói thương hiệu cậu mở riêng đã có khởi sắc, sau đó hai ngày thì cậu đã kết hôn!”

Quan Hoảng nói đến đây kích động lên: “Một chút tiếng gió cũng chưa nghe thấy, tôi đến cả cậu yêu đương từ bao giờ cũng không biết, vậy mà cậu bỗng nhiên kết hôn cùng Thịnh Từ!”

Quan Hoảng may mắn chính mình đã biết trước, thấy Thịnh Từ công bố kết hôn khiến dân mạng rầm rộ, Weibo sập gần một giờ, ngay cả nhóm chat gia đình họ hàng không truy tinh cũng nhắn tin tức liên hồi, lên hot search ba ngày cũng chưa hết hot.

Lần đầu tiên được hóng drama với khoảng cách gần như vậy, cố tình anh ta cũng chỉ biết

sớm hơn mọi người một chút mà thôi, chi tiết hai người yêu đương làm sao anh ta một chút

đều không biết.

Hiện tại Thẩm Triều Mộ lại mất trí nhớ, sao có thể nói cho anh ta, Quan Hoảng u oán nhìn

Thẩm Triều Mộ, drama ngay trước mặt,mà cũng chẳng hóng được gì.

Thẩm Triều Mộ nghe Quan Hoảng nói xong, bỗng nhận ra không đúng: “Như anh nói thì hai chúng ta là đối tác làm ăn, cùng gây dựng sự nghiệp vừa có khởi sắc phải không, vậy chắc hẳn rất bận rộn nhỉ?”

Quan Hoảng gật đầu, khó hiểu mà tự hỏi: “Chúng ta quen biết đã hai năm rưỡi, lúc mới bắt đầu chuẩn bị mở phòng làm việc vội trời đất tối tăm, một ngày 24 giờ đều ở trong phòng làm việc, hiện tại đỡ hơn chút, một tuần đến phòng làm việc năm sáu ngày …… Từ từ, bận thành như vậy cậu lấy thời gian đâu ra mà yêu đương vậy?!”

Quan Hoảng dần nhận ra có điều không đúng, anh ta còn tưởng Thẩm Triều Mộ vụиɠ ŧяộʍ

yêu đương rồi kết hôn, nhưng cẩn thận nghĩ lại suốt ngày bận rộn công tác Thẩm Triều Mộ, căn bản không có thời gian yêu đương.

Đừng nói Thẩm Triều Mộ, phòng làm việc vừa mới đi vào quỹ đạo, bọn họ đều tưởng tự ra

mắt nhãn hàng, mẹ của Quan Hoảng còn an bài xem mắt mà anh ta cũng chẳng có thời

gian đi.

Quan Hoảng nguyên bản cho rằng hai người này trộm hẹn hò, rốt cuộc tính chất công việc

của Thịnh Từ phải vụиɠ ŧяộʍ yêu đương cũng dễ hiểu, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hai người

này bận rộn như vậy, trộm yêu đương kiểu gì, chẳng lẽ là……Kết hôn chớp nhoáng?

Quan Hoảng nghĩ mãi không rõ, thấy Thẩm Triều Mộ mặt mày trầm tĩnh, tạm thời đem

chuyện này vứt ra sau đầu, di động trong tay Thẩm Triều Mộ đột nhiên đổ chuông.

Điện thoại là của Quan Hoảng, Thẩm Triều Mộ không muốn xem việc riêng của anh ta, đưa

điện thoại qua.

Quan Hoảng nhận điện thoại nhìn thấy, là trợ lý của Thịnh Từ gọi đến.

Sau khi Thẩm Triều Mộ kết hôn cùng Thịnh Từ, anh ta và Thịnh Từ bọn họ gặp qua một lần, lúc ấy người đại diện của đối phương bảo trợ lý lưu số để tiện liên lạc, không ngờ tới nhanh như vậy đã gọi đến.

Anh ta cũng không kiêng dè Thẩm Triều Mộ, trực tiếp nhận máy ngay trước mặt anh: “Alo,

các cậu tới rồi à? Từ hầm để xe đi thang máy lên là được, tôi chờ ở cửa thang máy nhé.”

Cúp điện thoại, Quan Hoảng gãi gãi đầu, nói với Thẩm Triều Mộ: “ Bọn họ bảo tới rồi, cậu

mất trí nhớ tôi đã nói qua với họ …… Không cần áp lực, bác sĩ bảo chờ sau khi cậu khôi

phục sẽ từ từ nhớ lại.”

Thẩm Triều Mộ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, trước khi ra cửa Quan Hoảng thấy anh an tĩnh

ngồi trên giường bệnh, mặc áo bệnh nhân, tóc đen nhìn qua mềm mại, dưới mái tóc đen là

cần cổ trắng nõn thon dài tinh tế, da thịt sáng mịn.

Anh ta thầm nhủ chắc chắn là kết hôn chớp nhoáng rồi, nhưng thấy Thịnh Từ nhận được tin Thẩm Triều Mộ bị tai nạn xe cộ liền từ một thành phố khác chạy về, chắc là…… cũng có

cảm tình nhỉ?

Xe dừng ở hầm để xe, lúc rời đi vì phải tốn thời gian cắt đuôi phóng viên, đến bệnh viện đã sắp rạng sáng.

Trợ lý gọi điện ngay trong xe, cúp điện thoại lặng lẽ nhìn thoáng qua kính chiếu hậu.

Bên trong xe bảo mẫu màu đen, tài xế cùng trợ lý ngồi ở phía trước, Thịnh Từ cùng người

đại diện ngồi ở sau.

Thịnh Từ vẫn mặc bộ đồ lúc mới xuống sân bay, đeo kính râm, thấy không rõ biểu tình trên mặt, môi mỏng nhấp chặt, bầu không khí trong xe đông cứng, trợ lý cũng không dám thở mạnh.

“Hiệp ước đã ký rồi.”

Thịnh Từ thanh âm lạnh lùng, là một ca sĩ, thanh âm của anh không thể nghi ngờ là rất dễ nghe, trong trẻo lạnh lùng, khi nhẹ giọng nói chuyện lại mang theo chút lười biếng như có như không, từng có fans nói, thanh âm của Thịnh Từ là trời sinh thích hợp hát những bản

tình ca ôn nhu da diết.

Lúc này nói chuyện mang theo một chút lạnh lùng, chỉ khiến người nghe thấy cảm giác bị áp bách.

Thịnh Từ người này, trừ bỏ xuất thân bên ngoài ưu việt phi thường, tính cách cuồng vọng tùy ý, đối với người ngoài sẽ ngó lơ không quan tâm, anh cũng chưa từng che giấu tính xấu của mình.