Chương 1: Đôi tay gắt gao bóp lấy cổ cậu

Không trung đen nhánh bỗng nhiên bị một tia sét màu tím bổ ra. Tia sét kia giương nanh múa vuốt giống như một con cự thú giấu mình trong bóng đêm quan sát mặt đất, chuẩn bị tùy thời chọn người để nuốt trọn. Trên Thông Thiên Nhai, nam nhân mặc quần áo màu đen đứng bên vách núi, hứng thú bừng bừng mà ngẩng mặt nhìn quang cảnh khó gặp trên trời, tựa hồ hoàn toàn không phát hiện những tu sĩ danh môn đứng đằng sau hắn đang cầm các loại pháp khí, chính khí lăng liệt vây hắn lại.

“Hạ Cửu Trọng, năm đó tông chủ thấy ngươi tâm thuật bất chính, chỉ phế đi nội đan của ngươi, trục xuất ngươi ra khỏi sư môn đã là nhân từ. Nhưng không nghĩ tới hiện giờ ngươi vẫn không biết hối cải như cũ, thậm chí gϊếŧ cha gϊếŧ mẹ, đọa thành Ma tộc, thật sự hổ thẹn Vạn Kiếm Tông của chúng ta!”

Một nam nhân mặc áo dài màu trắng cầm kiếm đứng đó, thanh âm leng keng hữu lực, nhìn hắc y nam nhân, trong tầm mắt không che giấu nổi chán ghét và khinh thường: “Từ xưa đến nay chính - tà không đội trời chung, hôm nay ta muốn nghiền xương ngươi thành tro, báo thù cho những tu sĩ vô tội đã uổng mạng trong tay ngươi!”

“Chính? Tà?” Đối mặt đội ngũ bao vây thanh thế to lớn, nam nhân đứng bên vách núi đột nhiên cười một cách ngông cuồng. Hắn quay đầu, tầm mắt mang theo một chút nghiền ngẫm xẹt qua khuôn mặt của những tu sĩ tự xưng là “Danh môn chính phái”, con ngươi màu đỏ tươi lóe lên sự cuồng ngạo không ai bì nổi, “Chỉ bằng bọn chuột nhắt các ngươi chỉ biết nhân lúc Bản Tôn độ kiếp, công lực chỉ còn một thành mới dám kết bè kết đội bao vây, cũng dám ở trước mặt Bản Tôn kêu gào cái gì là chính - tà?”

“Ngươi ——!”

“Bản Tôn nhớ rõ ngươi.” Tầm mắt Hạ Cửu Trọng bỗng nhiên ngừng trên người tên kiếm tu vừa mới công khai lên án hắn, hàng mày giương lên, cười nói, “Ba năm trước, ngươi ngẫu nhiên gặp được Bản Tôn ở Cô Phương Thành, ngươi từng phủ phục dưới chân Bản Tôn dập đầu một trăm cái cầu xin Bản Tôn đừng gϊếŧ ngươi.”

Lời này vừa nói ra, mọi người ồ lên. Tên kiếm tu lúc trước còn lời lẽ chính đáng nghe thấy người đồng hành bên cạnh khe khẽ nói nhỏ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, phẫn hận nắm chặt kiếm, tức giận nói: “Hạ Cửu Trọng, chớ có nói bậy, làm nhục danh dự của ta!”

“Nói bậy?” Hạ Cửu Trọng nghiền ngẫm nhìn hắn, “Nếu Bản Tôn nói bậy, sao ngươi lại không dám bỏ lại pháp khí phòng hộ mà tới đây? Danh môn chính phái? Ha ha ha ha, thật là một cái danh môn chính phái co đầu rụt cổ!”

Tia sét màu tím xoay quanh trên dầu hắn, sáng đến mức chói mắt. Bên tai mơ hồ có tiếng sấm vang lên, giống như đang biểu thị kế tiếp sẽ xả xuống gió lốc. Hạ Cửu Trọng đứng trên đỉnh núi nhìn những đại năng chính đạo đang giằng co với hắn, bỗng nhiên giơ tay hủy đi pháp khí phòng hộ của mình.

Tia sét chói mắt hạ xuống, đồ đằng hình ngọn lửa giữa trán hắn dường như sống dậy, kết hợp với đôi mắt màu đỏ tươi càng thêm tươi đẹp bắt mắt.

Trong tiếng sấm nổ vang, nhìn đám kiếm tu bông nhiên lâm vào khủng hoảng vì mất đi bảo hộ, Hạ Cửu Trọng bừa bãi cười to: “Hôm nay độ kiếp, Bản Tôn có thể lấy thân một người làm nhiều đại năng chính phái như vậy cùng trở về hư vô, Bản Tôn thật sự cao hứng.”

Tia chớp màu tím trên không trung đen nhánh nháy mắt hạ xuống. Nó như con cự thú rốt cuộc cũng tìm được con mồi, hung mãnh nhe răng nanh bổ xuống Thông Thiên Nhai. Nam nhân đứng giữa trung tâm lôi kiếp mở tay ra, cuồng phong thổi quần áo màu đen bay phất phới. Một đôi mắt màu đỏ tươi hơi híp lại, lóe lên hàn quang làm người ta không rét mà run: “Nếu Bản Tôn không chết, ngày Bản Tôn trở về chính là lúc huyết tẩy Cửu Châu.”

*

Tháng tám, ve kêu râm ran, đúng là thời điểm nóng nhất.

Diệp Trường Sinh lau mồ hôi trên trán, tỉ mỉ đổi chiếu phù trận mà mình vẽ lại với trong sách. Cho đến khi xác định không sai chút nào, lúc này cậu mới ném sách sang một bên, lấy từ trong hộp hương ra nén hương và bậc lửa đã chuẩn bị sẵn, đặt trên điện thờ, sau đó dùng dao cắt lòng bàn tay, để máu chảy xuống phù trận dưới đất

Giống như bị máu của cậu ảnh hưởng, trong phòng vốn dĩ tĩnh mịch đột nhiên bắt đầu truyền ra xao động rất nhỏ. Rõ ràng căn phòng lúc trước còn như cái l*иg hấp nhưng nháy mắt liền lạnh đi. Âm thanh cười trộm hỗn loạn khi gần khi xa, làm người khác lông tóc dựng đứng.

Một đôi tay chậm rãi leo từ lưng lên cổ Diệp Trường Sinh, hàn ý bén nhọn hơn băng xuyên thấu qua làn da hơi mỏng, chui vào huyết nhục, giống như muốn cô đọng tất cả máu bên trong.

Đôi tay kia rất nhỏ, giống như đứa bé vẫn còn đang tuổi đi học, nhưng lòng bàn tay lại khô khốc thô ráp như vỏ cây đã sớm chết héo, mang theo sức lực lớn đến mức làm người ta không thể phản kháng, gắt gao bóp lấy cổ cậu.