Chương 13: Triệu Mạnh hiếm khi mơ thấy Tạ Nguyệt

Vương Vân cảm thấy Triệu Mạnh hơi không thích hợp. Tuy rằng cô cũng cảm thấy con rối gỗ này tinh xảo vô cùng, nhưng Triệu Mạnh lúc này thoạt nhìn giống như có điểm mê muội.

Nhưng rốt cuộc cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ duỗi tay nhẹ nhàng đánh ông ta, giả vờ tức giận nói: “Vậy anh thích tác phẩm nghệ thuật của anh hay là thích em và con?”

Triệu Mạnh ngẩn ra, ngay sau đó lập tức cười nói: “Đương nhiên là mẹ con em!”

Vương Vân hừ một tiếng: “Thế này vẫn còn được.” Nhìn chồng mình vẫn còn cầm con búp bê kia trên tay, cô liền duỗi tay đoạt đi, tùy tiện để sang một bên: “Còn đứng đó làm gì? Rửa tay ăn cơm!”

Tầm mắt Triệu Mạnh rời khỏi con búp bê kia, cả người giống như đã thanh tỉnh lại. Ông ta ngẩn ra, ngay sau đó lấy lại tinh thần, thân mật ôm lấy Vương Vân nói vài lời ngọt ngào, ôm eo cô cùng đi rửa tay.

Mà ở nơi Triệu Mạnh và Vương Vân không nhìn thấy, cái đầu vốn đang đối diện bức tường của con búp bê kia, đột nhiên chậm rãi chuyển động. Cặp mắt mỹ lệ vũ mị gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng hai người rời đi, sâu kín tản ra một cỗ oán độc kinh người.

Đêm hôm nay, Triệu Mạnh hiếm khi mơ thấy Tạ Nguyệt.

Trong mơ Tạ Nguyệt còn rất trẻ, ước chừng chỉ mười bảy tám tuổi, mặc một cái váy liền màu đỏ, môi hồng răng trắng, giống như một đóa hoa còn chưa kịp nở rộ.

Cô hơi hơi nhón chân, duỗi tay ôm eo ông ta, trong đôi mắt đen nhánh vũ mị tất cả đều là sùng bái: “Thầy ơi, em thích thầy.”

Tạ Nguyệt 18 tuổi thật sự quá đẹp, đẹp đến mức bất cứ người đàn ông nào đều không thể chống cự.

Triệu Mạnh nhìn cặp mắt, nháy mắt mất đi năng lực tự hỏi, ông ta giữ cằm cô gấp không chờ nổi mà dán miệng mình lên, quần áo cũng không kịp thoát, một tay xé mở quần áo của Tạ Nguyệt, vội vàng đẩy cô lên chiếc giường chất đầy cánh hoa hồng đỏ.

Làn da Tạ Nguyệt rất trắng, như là có thể phát sáng. Cô ngửa mặt nằm trên giường, vươn tay quấn lấy Triệu Mạnh, mềm mại như một con rắn trơn trượt: “Thầy ơi, em yêu thầy.”

Triệu Mạnh nhìn khuôn mặt mỹ lệ của cô, da thịt tuyết trắng, đáy mắt ông ta bốc lên ngọn lửa mà bất cứ người đàn ông nào đều hiểu: “Anh cũng yêu em.”

Tạ Nguyệt khanh khách cười rộ lên, kiều thanh nói: “Đàn ông các người nha, đều gạt người cả. Thầy không yêu em, thầy chỉ yêu khuôn mặt của em thôi.” Nói xong, đột nhiên duỗi tay đẩy Triệu Mạnh đang đè trên người mình xuống, lõα ɭồ ngồi dậy.

Triệu Mạnh nhìn Tạ Nguyệt ngồi ở mép giường đưa lưng về phía mình, si mê dùng tay vuốt ve làn da bóng loáng của cô: “Anh đương nhiên yêu em. Nguyệt Nguyệt, vô luận em biến thành cái dạng gì, anh đều yêu em.”

Tạ Nguyệt lại nở nụ cười. Thanh âm của cô cực nhu hòa, cười rộ lên giống như hơi thẹn thùng.

Cô ta chậm rãi nghiêng đầu, lộ ra một khuôn mặt đã hư thôi hơn phân nửa. Nơi vốn dĩ là là đôi mắt, lúc này chỉ còn hai cái động đen ngòm lớ lên ngọn lửa màu xanh lục. Triệu Mạnh hoảng sợ ngã về phía sau, nằm liệt trên giường trừng lớn mắt, ông ta thậm chí còn có thể thấy giòi bọ đang lúc nhúc trong hai cái động kia.

“Thầy ơi” Tạ Nguyệt cử động cái miệng hư thối thành một độ cong khiến người ta sởn tóc gáy, thanh âm nhu mị, mang theo sự ngọt ngấy quỷ dị: “Như này thì…… thầy còn yêu em không?”

Triệu Mạnh hét to một tiếng bỗng nhiên kinh hãi từ trên giường ngồi dậy.

Ông ta lau một phen mồ hôi lạnh trên trán, nhìn thoáng qua thời gian trên di động. Mới vừa qua 2 giờ đên, trời còn chưa sáng, trong phòng an tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhợt nhạt của ông ta và vợ.

“Làm sao vậy?” Vương Vân bị động tác của Triệu Mạnh làm ồn nên cũng tỉnh dậy, mơ mơ màng màng liếc ông ta một cái, “Gặp ác mộng à?”

Triệu Mạnh miễn cưỡng cười cười, để điện thoại di động sangi một bên lại chậm rãi nằm xuống: “Không có gì, bị bóng đè thôi. Đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải đi làm.”

Vương Vân gật gật đầu, cũng không hỏi nửa, nhắm mắt lại rồi rất nhanh ngủ thϊếp đi. Triệu Mạnh đưa lưng về phía Vương Vân, nhớ lại cảnh tượng trong mơ, vẫn luôn hoảng hốt không ngủ được, một đêm trợn mắt, thẳng đến gần sáng mới mơ màng có chút buồn ngủ.

Mà cùng lúc đó, trong một phòng trọ giá rẻ.

Bởi vì có Hạ Cửu Trọng ở bên người, Diệp Trường Sinh thoải mái dễ chịu có được một đêm ngủ ngon. Lúc hừng đông, đột nhiên nghe thấy thanh âm “cạch cạch cạch” truyền tới, Diệp Trường Sinh mở mắt, chỉ thấy có một con rối gỗ đang nhẹ nhàng dùng thân mình va chạm vào cửa sổ phòng cậu.

Cậu từ trên giường nhảy xuống, để chân trần đi qua mở cửa sổ, cười tủm tỉm chào hỏi với con rối: “Đã gặp được, thỏa mãn chưa?”

Con búp bê kia đứng trên cửa sổ, rõ ràng chỉ là đôi mắt được vẽ ra nhưng bên trong lại cuồn cuộn oán khí kinh người: “Ông ta lừa ta! Ông ta nói sẽ ly hôn với nữ nhân kia! Ông ta nói không thích trẻ con, ông ta gạt ta xoá sạch đứa bé của chúng ta!”

Diệp Trường Sinh gãi gãi đầu: “Vậy cô định làm gì bây giờ?”

Con rối nức nở một tiếng, trong thanh âm đầy hận ý và ủy khuất: “Ông ta muốn quên ta đi, cùng nữ nhân kia sinh nhi dục nữ, sống cuộc sống khoái hoạt vui sướиɠ? Ông ta nằm mơ!”

Diệp Trường Sinh liếc mắt nhìn Hạ Cửu Trọng bên cạnh một cái, đột nhiên cảm thấy sự tình có chút phiền toái.

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Trường Sinh nhìn trời: Không giống với lúc trước đã nói mà! Em cảm thấy em muốn thêm tiền!

Hạ Cửu Trọng hôn hôn cậu: Ừ, thêm.

Tạ Nguyệt giận mà không dám nói gì:…….