Chương 14: Tất cả đều do cô ép buộc ông ta

Từ ngày đó trở đi, Triệu Mạnh thường xuyên gặp ác mộng.

Trong mơ Tạ Nguyệt không còn có nửa điểm bộ dáng mỹ lệ đáng yêu, ngược lại đêm này so với đêm sau khuôn mặt càng thêm dữ tợn khủng bố. Ở trong mơ, cô luôn là mang theo một thân nồng nặc mùi xác chết, giống như dây đằng gắt gao quấn lấy ông ta, thê lương gào rống bên tai ông, hỏi ông hôm đó tại sao lại không tới.

Tại sao không tới? Ông ta đương nhiên không thể tới! Mất ngủ nhiều ngày làm cảm xúc của Triệu Mạnh trở nên càng ngày càng táo bạo. Lúc trước chính là để hoàn toàn thoát khỏi Tạ Nguyệt, ông ta mới cố ý hẹn cô ở nhà ga, sau đó thuê người lái xe đâm chết cô!

Thân sắc Triệu Mạnh đen tối. Tạ Nguyệt đã từng là học sinh của ông ta, cô lơn lên đẹp, tính tình lại ngoan ngoãn, ông ta vẫn luôn rất thích cô. Nhưng là ngàn không nên vạn không nên, vậy mà cô nói mình mang thai muốn kết hôn với ông ta?

—— tất cả đều do cô ép buộc ông ta!

Nhưng tại sao? Tất cả không phải đã kết thúc sao? Vì sao nữ nhân kia vẫn âm hồn không tan như vậy!

Mua một gói thuốc lá từ cửa hàng tiện lợi, Triệu Mạnh dự định sắp xếp một hôm đi miếu thắp hương, đang chuẩn bị lái xe về nhà, nhưng xe còn chưa khởi động, cách đó không xa một sạp đoán mệnh khiến cho ông ta chú ý.

Đó là một cái sạp vô cùng đơn sơ, trên mặt khăn trải màu vàng bày giấy bút, bên rên có một bảng hiệu viết bằng bút lông, bốn chữ kiêu ngạo to đùng: “Nghịch thiên sửa mệnh”.

Nếu là bình thường, Triệu Mạnh tuyệt đối sẽ không tới sạp tính mệnh gì đó như này, nhưng hôm này không biết là ông ta thật sự bị ác mộng mấy ngày liên tiếp tra tấn hay vì cái gì khác, dường như bị một loại ma lực thu hút, ông ta theo bản năng xuống xe, nâng bước đi tới sạp đoán mệnh kia.

Thầy bói bày quán hiếm thấy lại là một thiếu niên, khuôn mặt trắng nõn, một đôi mắt đen nhánh tròn trịa, nhìn qua chính là bộ dáng non nớt không hiểu chuyện.

Triệu Mạnh nhướng mày, trong lòng tức khắc nổi lên vài phần khinh miệt, mở miệng cười nhạo nói: “Tiểu bằng hữu giúp bố trông sạp à?”

Thiếu niên kia cũng không tức giận, chỉ duỗi tay chỉ chỉ băng ghế trước mặt, cười tủm tỉm nói: “Gặp nhau chính là có duyên, tiên sinh muốn tính cái gì?”

Triệu Mạnh tới sạp đoán mệnh vốn dĩ chỉ tìm cái tâm an, mỗi năm ông ta đi miếu cung phụng hương khói không ít, lúc này cũng không ngại bố thí cho thần côn này một chút, coi như làm việc thiện. Hai chân mở ra, một tay chống trên đùi ngồi xuống, một cái tay khác vẩy vẩy nói: “Vậy tùy tiện tính đi.”

Thiếu niên liền nói: “Vậy tiên sinh viết tên đi.”

Triệu Mạnh duỗi tay cầm bút lông trên bàn, rồng bay phượng múa viết tên “Triệu Mạnh” lên trên giấy. Thiếu niên thấy ông ta viết xong thì cầm lấy tờ giấy nhìn, chỉ liếc mắt một cái đã cười nói: “Chúc mừng tiên sinh, phu nhân ngài chắc đang mang thai nhỉ?”

Giữa mày Triệu Mạnh hơi nhảy dựng. Việc vợ ông ta mang thai mới xảy ra gần đây, trừ bỏ một ít bạn bè quan hệ thân cận thì ông ta chưa từng nói với người khác. Lúc nãy ông ta chỉ ngồi viết tên mình, tình huống của chính mình cũng chưa nói nửa chữ, thế nhưng tên đoán mệnh này lại tính ra được?

“Thiên sư tính thật sự chuẩn!” Triệu Mạnh cười một tiếng nói “Đã hơn hai tháng…… Cũng không biết là trai hay gái.”

“Trước tiên nhìn tên, chữ "Triệu" lấy bên phải, chữ "Mạnh" lấy phần trên, hẳn là một bé gái.”

Sắc mặt thiếu niên không hề gợn sóng, cậu bỏ tờ giấy Tuyên Thành viết chữ "Mạnh” xuống, lại nói: “Chẳng qua, thân thể phu nhân ngài không tốt, đây lại là thai đầu, còn là cầu nhiều năm, không dễ có được, thời gian sắp tới, tiên sinh vẫn cần chiếu cố tốt mẹ con cô mới được.”

Nghe đến đó, Triệu Mạnh mới rốt cuộc tin thiếu niên trước mặt có chút tài năng trên phương diện đoán mệnh. Ông ta thu lại nét khinh miệt trên mặt, hơi hơi ngồi thẳng nói: “Thiên sư nói đúng, nói rất đúng! Đây đúng alf đứa bé đầu tiên sau khi chúng tôi kết hôn gần mười năm mới có. Không biết thiên sư còn nhìn ra gì nữa không?”

Thiếu niên hơi mỉm cười: “Tiên sinh gần đây sự nghiệp thuận lợi, gia đình mỹ mãn, xem ra là bởi vì chuyện phiền não đã lâu đã được giải quyết, vận thế cả người đều hiện ra điềm lành. Chẳng qua……”

Triệu Mạnh vội nghiêng người qua hỏi: “Chẳng qua cái gì?”

Thiếu niên chỉ chỉ chữ “Mạnh” mà ông ta viết, bởi vì kéo dài nét chữ, bên dưới chữ "Mạnh" nhìn lại thì hơi giống chữ “Huyết”: “Chẳng qua, ấn đường tiên sinh nhiễm hắc khí, trên người loáng thoáng giống như còn có nợ máu, nếu không cẩn thận, sau này sợ là sẽ có tai ương ngồi tù.”

*Triệu Mạnh trong tiếng Trung là 赵孟, phần dưới của chữ "mạnh" (孟) nếu thêm một nét thì sẽ thành chữ "huyết" (血)

Trong lòng Triệu Mạnh cả kinh, nhớ đến những chuyện xảy ra gần đây, cả khuôn mặt đều biến sắc. Đôi tay ông ta bỗng nhiên gắt gao nắm chặt lấy mép bàn, vội la lên: “Thiên, thiên sư! Vậy tôi nên làm gì bây giờ?”

Thiếu niên trầm ngâm một lúc, trên mặt tựa hồ có thần sắc chần chờ.

Triệu Mạnh thấy thế, lập tức lấy từ áo khoác ra tập séc trống, cầm bút “Xoạt xoạt xoạt” viết lên một chuỗi con số, sau đó xé xuống đưa qua: “Thiên sư, tiền không là vấn đề, chỉ cầu xin ngài giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn này!”