Chương 16: Album ảnh kết hôn

Lúc Triệu Mạnh mang tâm sự nặng nề về đến nhà, thấy Vương Vân đang lục tung khắp nơi tìm cái gì đó. Cô vừa thấy ông ta đã trở về liền bước tới hỏi ông ta: “Lão Triệu, anh có nhớ album ảnh kết hôn của chúng mình để chỗ nào không?”

Triệu Mạnh thuận miệng nói: “Không phải đặt trong ngăn bên dưới tủ đầu giường phòng ngủ à?”

Vương Vân giúp ông ta cầm cặp tài liệu, kỳ quái nói: “Em cũng nhớ là đặt ở đó, nhưng tìm một hồi cũng không thấy…… Không được em phải đi tìm lại.”

Triệu Mạnh duỗi tay ngăn cô lại, hỏi: “Được rồi, em tìm album ảnh kết hôn của chúng mình làm gì?”

Vương Vân cười cười: “Còn không phải cho biểu muội nhà mình sao! Con bé sắp kết hôn, nghe bảo ảnh cưới chúng mình chụp đẹp lắm nên mới bảo em mang qua để con bé nhìn thử phong cách chụp như nào, không phải em đang tìm cho con bé sao.”

Triệu Mạnh dẫn cô tới sô pha ngồi xuống, sủng nịch sờ bụng cô, nói: “Em hiện tại đang mang thai, sao lại luôn làm mấy việc nhỏ như này? Em đấy, ngoan ngoãn ở phòng khách ngồi xem TV đi, anh đi tìm cho em.”

Vương Vân ngọt ngào cười, ngẩng đầu cho Triệu Mạnh một cái hôn: “Vẫn là chồng em biết đau lòng người ta.”

Triệu Mạnh lại sờ đầu Vương Vân, đang chuẩn bị nói gì đó, vừa nhấc đầu, tầm mắt đã đối diện đôi mắt con búp bê trên tủ lạnh: “Sao em lại để búp bê ở nơi này?”

Vương Vân nghi hoặc ngẩng đầu, hiển nhiên cũng là thấy con búp bê kia: “Hả? Rõ ràng em đặt trên cái tủ trong phòng khách, sao lại ở đây nhỉ?”

“Có thể là em tiện tay để đó xong quên mất thôi.” Triệu Mạnh nói, cầm lấy búp bê trên tủ lạnh, một lần để lên cái tủ trong phòng khách, sau đó mới đi vào phòng ngủ.

Ngăn bên dưới tủ đầu giường còn chưa đóng, ông ta ngồi xổm lục lọi, đích xác không thấy album ảnh kết hôn. Đang lúc chuẩn bị đứng dậy, tầm mắt ông ta hơi lệch về một bên, lại thấy dưới gầm giường có một quyển sách hơi mỏng an tĩnh nằm đó.

Triệu Mạnh nhẹ nhàng thở phào mà cười một chút, duỗi tay lấy cuốn album dưới gầm giường ra. Nhưng mà trong nháy mắt kia, một dòng khí âm lãnh bỗng nhiên từ gầm giường thổi quét đến lòng bàn tay ông ta, làm ông ta nổi da gà.

Ông ta giống như bị điện giật mà rút tay về, cúi đầu sờ sờ album trong tay, chỉ thấy mười mấy bức ảnh bên trong đều có những vết giống vết móng tay cào rách, thậm chí chỗ đôi mắt của ông ta còn bị đào ra hai cái lỗ.

Triệu Mạnh hoảng sợ, trên mặt trong nháy mắt mất đi huyết sắc, “Bang” một tiếng ném album đã hoàn toàn thay đổi trở về, đứng lên chạy ra phòng ngủ.

Vương Vân ở bên ngoài nghe được động tĩnh bên trong, có chút tò mò đứng lên nhìn về hướng phòng ngủ: “Bên trong làm sao vậy?”

“Không có gì, không cẩn thận đυ.ng tới sách trong ngăn tủ, sách rơi xuống thôi.” Triệu Mạnh kiệt lực che giấu bất an dưới đáy, một hồi lâu, đột nhiên nhìn Vương Vân nói: “Đúng rồi, mấy hôm trước không phải mẹ nói muốn em về nhà ở hai ngày sao?”

“Đúng vậy, bà nói em đã hoài thai, vẫn nên để bà và chị dâu cùng nhau chiếu cố mới tốt, chờ qua ba tháng thai nhi ổn định rồi lại trở về.” Vương Vân cảm thấy sắc mặt Triệu Mạnh quá khó coi, duỗi tay sờ mặt ông ta, có chút lo lắng hỏi, “Sao sắc mặt anh lại kém như vậy?”

“Có thể do thời tiết quá nóng, không sao.” Triệu Mạnh kéo tay Vương Vân xuống, tròng mắt chuyển động nhanh chóng một cách bất an, ông ta nói: “Anh cảm thấy mẹ nói đúng, kế tiếp anh vội công tác, cũng không chiếu cố em được, mà em đang có thai, ở nhà mẹ ở vài ngày anh cũng yên tâm hơn. Như vậy, lát nữa anh gọi điện cho mẹ, sáng mai anh tìm người đưa em qua đó nhé.”

Không đợi cô nói chuyện, chỉ thấy ông ta giống như sợ cô cự tuyệt nên nhanh chóng đứng lên, vô cùng lo lắng lấy di động ra lập tức gọi cho Vương gia.

Lúc này Vương Vân mới thật sự cảm thấy Triệu Mạnh rất không thích hợp, đáy mắt cô hiện lên một tia tối tăm, hơi rũ mắt xuống những cũng không nói thêm gì nữa.

Sáng sớm hôm sau, xe đơn Vương Vân đã đến, Triệu Mạnh tự mình tiễn Vương Vân lên xe, sau đó trở lại nhà lấy ra một cái chìa khóa giấu sâu trong tủ, hít sâu một hơi rồi lái xe đến căn phòng mà lúc sinh thời Tạ Nguyệt đã ở.

Đó là một căn phòng rất bình thường trong một tiểu khu đã cũ, trị an ở đây nhìn qua cũng thực bình thường. Ông ta dừng xe ở một bên, quen cửa quen nẻo đi đến căn hộ ở lầu 3, dùng chìa khóa mở cửa ra.

Căn hộ này là ông ta lén mua cho Tạ Nguyệt ở, lúc cô vẫn còn theo ông ta. Tạ Nguyệt là cô nhi, lúc sinh thời cũng không có bạn bè thân cận. Cô chết lâu như vậy mà căn phòng này cũng không có dấu vết có người khác tiến vào.

Triệu Mạnh chịu đựng mùi mốc và bụi bặm trong phòng, nhanh chóng đi đến phòng ngủ cầm ra vài bộ quần áo mà Tạ Nguyệt hay mặc, nhìn khắp nơi, tầm mắt dừng trên khung ảnh đặt trên bàn.

Trong khung là một tấm ảnh chụp lén một người đàn ông, chỉ lộ một bên sườn mặt, hình ảnh còn hơi mờ. Hắn ta mặc một thân tây trang thẳng tắp, hơi mỉm cười, nhìn qua có điểm ôn tồn lễ độ —— chính là Triệu Mạnh.