Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Thần Côn Triệu Hoán Manh Sủng

Chương 17: Sao thầy lại xé ảnh của em?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tạ Nguyệt đã theo Triệu Mạnh 5 năm, Triệu Mạnh chưa bao giờ cho cô lén lưu lại ảnh chụp của ông ta. Ở thành phố X ông ta cũng được coi là thanh niên tài tuấn.Ông ta mới 36 tuổi, còn không nghĩ để Tạ Nguyệt, loại nữ nhân không lên được mặt bàn này trở thành đối tượng gièm pha của ông ta.

Triệu Mạnh cau mày gỡ xuống bức ảnh chụp lén kia rồi xé đi, lại lấy một tấm ảnh chụp mình cô ta bỏ lại vào khung rồi cất vào túi, mãi đến khi xác định mọi thứ đã ổn thỏa, lúc này mới mang theo một túi đồ vật, vội vàng mua một đống tiền giấy ở phụ cận rồi lái xe trở về nhà.

Không biết có phải là ảo giác của ông ta hay không, khi Vương Vân đi rồi, ông ta dường như cảm thấy ngôi nhà càng thêm âm lãnh. Rõ ràng đang là tháng tám mà lúc ông ta ngồi trong phòng lại lạnh đến mức run lên.

Triệu Mạnh để quần áo của Tạ Nguyệt sang một bên, đầu tiên là thắp một nén hương cho Quan Âm trong phòng khách, vái một cái, sau đó thu thập sạch sẽ bàn ăn, bày ảnh của Tạ Nguyệt lên, lại kéo cái rương gỗ đỏ vẫn luôn để trong phòng ngủ ra, bỏ quần áo vào.

Làm xong tất cả, Triệu Mạnh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khung ảnh trên bàn ăn. Trong ảnh Tạ Nguyệt chỉ khoảng 17-18 tuổi đang nở nụ cười ngượng ngùng. Ông ta nhắm mắt lại, nỗ lực áp xuống sợ hãi trong lòng, lấy ra phù chú lấy được từ chỗ Diệp Trường Sinh dán đầy trong phòng.

Sau khi dán xong một lá bùa cuối cùng, lại thắp một trản đèn trường mình trước ảnh Tạ Nguyệt, Triệu Mạnh gần như hư thoát mà ngồi trên sô pha trong chốc lát, nhìn thời gian đã sắp 4 giờ chiều.

Từ buổi sáng đến bây giờ, một hạt gạo ông ta chưa ăn, nhưng những lúc thế này cũng không thấy đói.

Dùng tay che lại đôi mắt, lúc này đột nhiên cảm thấy một trận buồn ngủ, Triệu Mạnh ngẩng mặt dựa vào sô pha, chỉ chốc lát sau đã chìm vào mộng đẹp.

Giống như bình thường, trong giấc ngủ ngắn ngủi này, Triệu Mạnh lại mơ thấy Tạ Nguyệt. Cô ta mặc một bộ cái áo gió màu đỏ, trên mặt trang điểm tinh xảo, một đôi môi đỏ thoạt nhìn vừa nhiệt tình lại ngọt ngào.

“Thầy ơi” Tạ Nguyệt gọi ông ta, một đôi mắt không có con ngươi nhìn ông ta: “Sao thầy lại xé ảnh của em?”

Triệu Mạnh đột nhiên tỉnh dậy.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh lửa mờ nhạt phát ra từ ngọn đèn trường minh kia. Dưới ánh lửa chiếu rọi, bức ảnh mà ban ngày còn tính là khá đẹp lúc này đây lại hiện ra vài phần âm trầm.

Triệu Mạnh hoảng loạn bật đèn phòng khách lên, nhìn đồng hồ treo tường một cái, đã hơn 10 giờ tối. Ông ta ăn vài miếng bánh mì và nước lạnh lấy ra từ trong tủ lạnh, lại tìm một chậu sắt từ trong phòng tắm để trước rương gỗ quần áo của Tạ Nguyệt, đốt tiền giấy mà ông ta mua hồi sáng.

“Nguyệt Nguyệt, em đừng trách anh, anh thật sự yêu em, nhưng anh không có cách nào cả.” Triệu Mạnh thấp giọng nói với ảnh chụp Tạ Nguyệt: “Thế lực của nhà mẹ đẻ Vương Vân rất lớn, anh không có khả năng ly hôn với cô ta. Em thật sự đã ép buộc anh, Nguyệt Nguyệt.”

“Anh sẽ đốt cho em thật nhiều tiền giấy, em cũng đừng quấn lấy anh nữa. Người quỷ thù đồ, em cũng chết rồi, vẫn nên sớm đầu thai đi thôi. Nói không chừng kiếp sau mệnh số tốt, có thể đầu thai vào một nhà tốt.”

Triệu Mạnh quỳ gối trước mộ chôn di vật của Tạ Nguyệt, lải nhải nói thật lâu, lại nhớ kỹ lời Diệp Trường Sinh, thắp ba nên hương cho cô. Nửa đêm trước đều an bình không có việc gì, nhưng mà sau nửa đêm, đang lúc ông ta thấy hơi buồn ngủ thì lại đột nhiên cảm giác một bàn tay lạnh lẽo dọc theo cột sống chậm rãi bò lên cổ ông tay.

“Thầy ơi, em rất nhớ thầy.”

Dòng khí âm lãnh thổi qua sau tai, cảm giác chân thật hơn rất nhiều so với cảnh trong mơ, Triệu Mạnh chỉ cảm thấy trong nháy mắt lông tơ dựng ngược, cả người đột nhiên cứng đờ: “Nguyệt……” Ông ta liều mạng vơ lấy lá bùa cầm trong tay, lớn tiếng kêu to: “Cô đừng tới đây! Cô đừng tới đây!!!”

Tạ Nguyệt ghé vào trên người Triệu Mạnh, cô ta nghiêng thân mình nhìn tên đàn ông mặt như màu đất đang cầm một đống giấy vụn kia, nâng khóe miệng đến một độ cong không thể tưởng tượng, trên mặt chậm rãi hiện lên một nụ cười vặn vẹo, “Thầy ơi, chúng ta đã lâu không ở cùng một chỗ như này…… Hì hì…… Thầy không phải yêu em sao, sao thầy lại không quay đầu lại nhìn em chứ?”

Triệu Mạnh căn bản không dám quay đầu lại.

Thân thể ông ta run rẩy, kiệt lực cuộn người lại, nghẹn giọng kêu to: “Cô đừng tới đây, cô đừng tới đây!! Tôi không cố ý, tôi không cố ý —— đều do cô, do cô bức tôi, do cô bức tôi!! Tôi vốn dĩ không nghĩ làm như vậy!”

Ánh đèn sáng ngời đột nhiên bắt đầu lập loè đứt quãng, trong không khí thoảng qua mùi tanh tưởi khiến người buồn nôn. Triệu Mạnh dường như có thể cảm nhận được thịt thối đang dán trên má mình. Hai mắt ông ta bởi vì hoảng sợ mà trừng lớn, thanh âm nghẹn ngào nói không nên lời: “Tránh ra…… Tránh ra…… Đừng tới đây……”

Dạ thịt Tạ Nguyệt rơi xuống theo tiếng cười cổ quái phát ra từ cổ họng cô ta, chỉ còn một chút thịt thối ở ngón tay chậm rãi du tẩu trên người Triệu Mạnh. Cô bám vào bên tai ông ta, trong thanh âm mang theo lạnh lẽo: “Thầy ơi, em ở nơi hẹn gặp đợi thầy thật lâu, ngày đó…… Thầy rốt cuộc đã đi đâu?”

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Trường Sinh: Chương này không có em…… Ủy khuất.JPG

Hạ Cửu Trọng an ủi: Phí lên sân khấu vẫn sẽ cho em.

Vị tên Tuý nào đó bị khí tràng của vị Ma Tôn nào đó dọa sợ đến mức run bần bật: Ách…… Ừ!
« Chương TrướcChương Tiếp »