Chương 3: Manh sủng

Hạ Cửu Trọng biết mệnh mình rất cứng, nhưng dù vậy, hắn cũng chưa từng nghĩ tới sau khi mình dùng loại phương thức này để độ kiếp, linh hồn còn có thể không tiêu tan. Trên người đau đớn giống như bị lăng trì, hắn thấp giọng cười rộ lên, dường như mang theo vài phần sung sướиɠ sau khi cảm nhận được mình vẫn tồn tại như cũ.

Nằm trên mặt đất hòa hoãn nửa phút, rốt cuộc cũng có chút sức lực, Hạ Cửu Trọng chậm rãi đỡ vách tường đứng lên, từ từ đánh giá địa phương trước mắt này.

Đây là một nhà ở rất nhỏ, còn nhỏ hơn nơi hắn từng ở lúc trước trong Vạn Kiếm Tông. Nhỏ thì cũng thôi đi, cố tình bên trong còn để rất nhiều đồ vật chồng chất. Bao gồm cả nới có thể đặt tay, trừ bỏ dưới chân hơi chút rộng mở, không gian dư lại làm hắn cảm thấy chỉ thoáng hoạt động vài bước đều cần lao lực.

Hơn nữa, mấy thứ này là cái gì? Pháp khí kiểu mới? Hạ Cửu Trọng cảm thấy ngôi nhà này có chút cổ quái. Nhưng hắn lại không cảm thụ được bất cứ dao động linh lực nào.

Vị Ma Tôn đại nhân từng trêu đùa Cửu Châu và Ma giới trong tay, tự xưng là kiến thức rộng rãi, đem tầm mắt dừng trên tủ lạnh cách đó không xa, và một đống lớn đồ điện lung tung rối loạn, trên mặt hiện ra một tia đề phòng.

Giơ tay phá hủy cánh cửa trước mặt mình, nhìn thiếu niên đứng sau cửa đang ngây ra như phỗng, còn duy trì động tác mở cửa, Hạ Cửu Trọng híp mắt, thần sắc mang theo một chút kinh ngạc: “Phàm nhân?”

Diệp Trường Sinh ngơ ngác cúi đầu, nhìn hài cốt của cánh cửa gỗ đào trừ tà mà chính mình đã ăn mặc cần kiệm, cố ý mua gỗ đào tốt nhất, đặt trong miếu thờ có hương khói vượng nhất, sau khi cung phụng bảy bảy bốn mươi chín ngày mới làm ra: “……”

Hạ Cửu Trọng lại xác nhận một lần nữa, phát hiện trên người thiếu niên thật sự không có một chút hơi thở tu sĩ nào, cảm giác cổ quái mơ hồ xuất hiện trong lòng lúc trước giờ đây lại tăng lên.

Dù là ở Cửu Châu hay là Ma giới, thật ra vẫn còn tồn tại phàm nhân vô pháp tu tiên, tu ma, nhưng những người như vậy hẳn là đều sinh tồn ở thế tục dưới sự bảo hộ của đám tu sĩ Cửu Châu mới đúng. Ma giới và thế tục xưa nay có kết giới ngăn cách sâu đậm, kể cả hắn có ngã xuống từ trên Thông Thiên Nhai, cũng không có khả năng sẽ bị truyền tống đến thế tục dưới Cửu Châu chứ?

Hắn khép hờ mắt nhìn Diệp Trường Sinh, thanh âm trầm thấp mang theo sát ý như có như không: “Đây là nơi nào?”

Diệp Trường Sinh còn chưa thoát ra được từ trong tin dữ mất tiền, cậu cũng chưa nhìn Hạ Cửu Trọng cái nào, chỉ run rẩy duỗi tay chỉ hài cốt cánh cửa gỗ đào trên mặt đất, cực kỳ bi thương mà bắt đầu lên án: “Anh làm hỏng cửa của tôi rồi.”

Từ sau khi Hạ Cửu Trọng đọa ma, ước chừng chưa từng gặp qua người có thể gần gũi giằng co với hắn mà còn không sợ hắn, Con ngươi màu đỏ tươi gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, thanh âm lạnh tới mức dọa người: “Sau đó, sẽ không chỉ là cửa.”

Diệp Trường Sinh bị thanh âm này đông lạnh không nhẹ, chà xát dà gà nổi khắp cánh tay, âm thầm cảm thán thế đạo này thay đổi rồi. Rõ ràng là người hành hung mà nói chuyện còn lớn tiếng hơn người bị hại.

“Bản Tôn hỏi lại lần nữa,” nói lại một lần, sự không kiên nhẫn và sát ý trong thanh âm của Hạ Cửu rõ ràng nồng đậm hơn rất nhiều, “Đây là nơi nào?”

“Địa cầu, Trung Quốc, thành phố X.” Diệp Trường Sinh thở dài một hơi, nâng mí mắt lên, cuối cùng cũng ngoài cười nhưng trong không cười mà trả lời vấn đề của người nọ: “Nhà ta.”

Tên đàn ông vết máu đầy người, thần sắc không tốt này rất cao, gần 1m9, cái đầu trong cái phòng trần thấp này có vẻ càng thêm cao lớn. Hắn mặc một thân trường bào màu đeo không hợp với thời đại, tuy rằng bộ trường bào kia có chút rách nát, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra tính chất quần áo tuyệt đối không tầm thường.

Trên người tên đàn ông có mùi máu tươi rất nồng, không chỉ bên ngoại, mà càng là phát ra từ trong xương cốt, cảm giác áp bách mạnh đến mức làm người khác muốn quỳ xuống.

Nhưng không thể nghi ngờ, dung mạo tuấn mỹ của người này cũng có thể mang đến lực chấn động giống hệt khí thế của hắn, một đôi con ngươi màu đỏ đậm hiếm thấy cùng hoa văn giữa trán, trong nháy mắt đối diện, dường như có thể hút đi linh hồn người khác.

Vô luận xem xét từ phương diện nào, người này đều có thể làm người đồng giới phải hâm mộ.

Diệp Trường Sinh không hề bủn xỉn mà dành tăng cho Hạ Cửu Trọng lời tán dương cao nhất —— chẳng qua, đây là thứ mà cậu triệu hồi ra, trên sách ghi là manh sủng họ mèo?

Cậu đau khổ cau mày, lại lần nữa đánh giá vị Ma Tôn trước mắt tựa hồ còn có ba phần khủng bố hơn so với quỷ quái, trên đầu đánh ra một loạt dấu chấm hỏi. Manh sủng???

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Trường Sinh: Manh? Sủng?? Meo meo meo???

Hạ Cửu Trọng: Ha hả.