Chương 4: Địa cầu?

Hạ Cửu Trọng nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, con ngươi màu đỏ tươi hơi híp lại, tựa hồ đang phán đoán cậu có nói dối hắn không: “Địa cầu? Trung Quốc?”

Diệp Trường Sinh lại nhịn không được muốn thở dài, cậu tìm được đôi dép lê từ trong phòng, vòng qua hài cốt cánh cửa gỗ đào đã chia năm xẻ bảy, đi đến ngồi xuống sofa. Duỗi tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh, liếc mắt về phía Hạ Cửu Trọng: “Ngồi đi, tôi nghĩ đối với anh mà nói, đây sẽ là một câu chuyện rất dài đó.”

Hạ Cửu Trọng nhìn Diệp Trường Sinh, nhướng mày lên: “Thoạt nhìn ngươi không sợ chết.”

“Không, tôi sợ.” Trên thế giới này không ai sợ chết hơn cậu. Diệp Trường Sinh nói chuyện, lại lấy hộp y tế dưới sofa ra, ngẩng đầu khoa tay múa chân một chút, “Cần tôi giúp anh xử lý vết thương không? Hay là chúng nó sẽ tự khép lại?”

Hạ Cửu Trọng nhìn đôi mắt không tránh không né thẳng tắp nhìn về phía hắn trên khuôn mặt tái nhợt của Diệp Trường Sinh, rốt cuộc xác định thiếu niên trước mặt thật sự không sợ hắn: “Ngươi cho rằng Bản Tôn sẽ không gϊếŧ ngươi?”

Diệp Trường Sinh lắc đầu, mở hộp y tế ra, lục lọi đồ chữa bệnh bên trong: “Tôi cho rằng anh không gϊếŧ được tôi.” Xốc mí mắt nhìn hắn, không chút để ý nói, “Anh muốn thử một chút không?”

Con ngươi Hạ Cửu Trọng hiếm thấy mà hiện ra hứng thú dạt dào. Hắn chưa từng gặp qua người nào như này, trong miệng nói sợ chết lại vẫn cố tình muốn tới chỗ hắn tìm chết.

“Thử bằng thế nào?”

Diệp Trường Sinh nhìn đôi con ngươi màu đỏ tươi của Hạ Cửu Trọng, thận trọng nghĩ nghĩ, đưa tay trái qua: “Bẻ gãy nó.”

Hạ Cửu Trọng nắm lấy cánh tay của Diệp Trường Sinh, cười như không cười: “Không phải ngươi bảo Bản Tôn thử gϊếŧ ngươi à?”

Y dùng tay phải gãi gãi mặt, dường như hơi xấu hổ mở miệng: “Nhỡ đâu chết thật thì làm sao? Tôi đã nói tôi rất sợ chết mà.”

Hạ Cửu Trọng đột nhiên cảm thấy thiếu niên trước mắt này thật sự có chút thú vị. Sống nhiều năm như vậy, rất ít khi hắn có thể gặp được người khiến hắn cảm giác thú vị, chỉ bằng điểm này, hắn quyết định tạm thời không gϊếŧ cậu ta.

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng bàn tay Hạ Cửu Trọng đang nắm cánh tay kia lại không hề do dự mà làm động tác bẻ gãy.

Nhưng mà, trong nháy mắt khi hắn muốn vận lực, cơn đau đơn từ trong linh hồn truyền đến giống như xé nát hắn trong phút chốc, làm người vô pháp chịu đựng thống khổ. Sức lực toàn thân tiêu tán, cả người hắn “Phanh” một tiếng quỳ rạp xuống đất. Rõ ràng là thời điểm nóng nhất, Hạ Cửu Trọng lại chảy một thân mồ hôi lành chỉ vì cơn đau nhức chưa bao giờ thể nghiệm qua.

Quả nhiên là vậy.

Mặc kệ vì sao rõ ràng cậu vẽ trận triệu hoán manh sủng họ mèo, cuối cùng lại triệu hồi ra tên đàn ông cổ quái nhìn là biết nguy hiểm, nhưng ít nhất khế ước sủng vật đã thành công.

Diệp Trường Sinh nhìn Hạ Cửu Trọng nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, bộ dáng thống khổ đến mức không phát ra thanh âm nào, hơi nghĩ mà sợ sờ sờ cánh tay trái vẫn hoàn hảo của chính mình, cả người dường như đã hoàn toàn an tâm.

—— Nói cách khác, mặc kệ người đàn ông này thoạt nhìn đáng sợ như nào, lực sát thương cao bao nhiêu, dưới sự quản thúc của khế ước, "sủng vật" mà cậu triệu hồi ra - Hạ Cửu Trọng vĩnh viễn không thể thương tổn cậu.

Diệp Trường Sinh sờ sờ chóp mũi, nỗ lực che đậy độ cong nới khóe miệng: Thật sự……đáng mừng quá, đáng mừng quá.

Khi “sủng vật” có ý đồ thương tổn chủ nhân sẽ phải chịu phản phệ gần như là trí mạng.

Diệp Trường Sinh ôm hộp y tế ngồi xếp bằng trên sô pha đợi khoảng nửa giờ, Hạ Cửu Trọng bên kia rốt cuộc mới hòa hoãn lại từ trong trận đau nhức.

Chậm rãi đứng lên, nam nhân cứng đờ đi lên trước vài bước, bóng đen cơ hồ hoàn toàn bao trùm thiếu niên mảnh khảnh đang ngồi trên sofa. môi mỏng cứng còng mím thành một đường thẳng tắp, lệ khí trong đôi mắt màu đỏ tươi cuồn cuộn khiến người ta kinh hãi: “Ngươi đã sớm biết?”

Diệp Trường Sinh ngẩng mặt, nhấp môi cười dị thường khiêm tốn: “Vừa mới biết, vừa mới biết.” Lại vỗ vỗ vị trí bên người, không e dè mà nhìn thẳng hai mắt Hạ Cửu Trọng, “Thời gian còn nhiều, hiện tại tôi nghĩ chúng ta có thể tâm sự thật tốt, anh thấy thế nào?”

Tầm mắt Hạ Cửu Trọng dường như muốn ăn thịt người, gắt gao khóa chặt thiếu niên để chân trần ngồi xếp bằng trên sofa. Qua hồi lâu, hắn giống như đã thỏa hiệp nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt cậu, chậm rãi ngồi xuống bên người thiếu niên.

Sofa vốn dĩ không lớn, Hạ Cửu Trọng ngồi xuống, thân thể dường như cùng Diệp Trường Sinh dính thành một khối, cảm giác áp bách khiến người ta khó có thể hô hấp nháy mắt trở nên càng mãnh liệt hơn.

Nhưng Diệp Trường Sinh lại như không cảm thấy gì, cậu đùa nghịch đồ vật trong hộp y tế, rất quen thuộc mà dùng cây kéo cắt đi mấy chỗ vải có mùi máu tươi nặng nhất trên người Hạ Cửu Trọng, một bên dùng nhíp gắp bông y tế dính cồn rửa sạch miệng vết thương cho hắn, một bên tự hỏi làm sao để nói cho Hạ Cửu Trọng những việc mà cậu biết một cách thông tục dễ hiểu.

Hạ Cửu Trọng nhìn hành động cực kỳ lớn mật của Diệp Trường Sinh, mày hơi hơi giật giật, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ duy trì động tác híp mắt.

“Cái gọi là Địa cầu…… Địa cầu, chính là…… thế giới, ừ đúng, một cái thế giới.” Diệp Trường Sinh vắt hết óc tìm kiếm từ ngữ thích hợp, nói, “Nhìn dáng vẻ của anh, chắc hẳn anh thuộc về một thế giới khác…… dị thế, thế giới song song, tinh cầu khác nhau, anh hiểu không?”

Hạ Cửu Trọng lạnh nhạt nhìn khuôn mặt rồi rắm của cậu: “Ngươi đang nói, nơi này không phải thế giới mà ta vốn dĩ cư trú? Bởi vì việc ngoài ý muốn nào đó, ta đến thế giới của các ngươi…… Địa cầu?”

Diệp Trường Sinh mặt mày hớn hở, quả thực muốn vỗ tay cho năng lực lý giải mạnh mẽ của hắn: “Đúng đúng đúng.” Rửa sạch miệng vết thương, bôi thuốc mỡ lên, lại dùng băng gạc băng bó một vòng, “Chẳng qua anh không phải ngoài ý muốn đến đây, anh là bị tôi…… ừm, triệu hồi tới.”