Chương 5: Vì để sống lâu hơn, cậu dễ dàng lắm sao!

“Triệu hoán?” Hạ Cửu Trọng đột nhiên nhớ tới khi mình chịu lôi kiếp mà quay về hỗn độn, đã cảm giác thân thể bị sức kéo kỳ quái mạnh mẽ nào đó nào đó hút đi, nhíu mày: “Có ý gì?”

Diệp Trường Sinh bớt thời giờ chỉ phù trận đã bị phá hư hơn nửa trong phòng khách: “Thông qua trận pháp đặc thù, chú ngữ và vật môi giới khác, đưa sinh vật dị thế truyền tống tới đây thực hiện nghi thức ký kết khế ước với chính mình.”

“Khế ước?” Hạ Cửu Trọng chau mày, nhạy bén phát hiện Diệp Trường Sinh cố tình không nói rõ trọng điểm, “Khế ước gì?”

Diệp Trường Sinh nhìn vết thương rậm rạp trải rộng khắp người Hạ Cửu Trọng rậm rạp, dứt khoát lưu loát xé hết áo ngoài của hắn: “Không có gì đặc biệt,” cậu chớp chớp mắt khụ một tiếng, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Chỉ là một cái khế ước nhỏ yêu cầu phải ở bênh cạnh tôi, bảo vệ tôi không chết oan chết uổng là được.”

Hạ Cửu Trọng nhìn cậu một cái thật sâu, biết Diệp Trường Sinh không nói thật với hắn: “Làm sao để giải trừ khế ước?”

Diệp Trường Sinh giơ nhíp gắp bông y tế chém đinh chặt sắt nói: “Trừ phi tôi sống thọ và chết tại nhà!”

“Sống thọ và chết tại nhà?”

Diệp Trường Sinh bỏ nhíp xuống, cứ ngồi trên sofa chân chó mà nhìn Hạ Cửu Trọng, đôi mắt đen nhánh lóe sáng: “Thọ mệnh của phàm nhân chúng tôi rất ngắn, tôi đã tính mệnh cho mình, nhiều nhất cũng chỉ một trăm tuổi. Anh xem năm nay tôi đã 21, anh chỉ cần ở bên cạnh tôi 79 năm nữa là được. 79 năm, đối với anh mà nói quả thực chính là trong nháy mắt!”

“79 năm đúng là không dài.” Hạ Cửu Trọng lạnh lùng cười một tiếng: “Nhưng ngươi dựa vào cái gì mà muốn Bản Tôn lưu tại nơi dị thế này ở bên ngươi 79 năm?”

Diệp Trường Sinh liếc mắt nhìn Hạ Cửu Trọng một cái, từ trên sofa nhảy xuống, đi dép lê “Lạch cạch lạch cạch” đến trước bồn rửa mặt, hứng một chậu nước, lại khệ nệ mang tới đây, thuần thục dùng một tay thấm ướt khăn lông sạch sẽ giúp hắn lau vết máu trên người. Cậu cười tủm tỉm mở miệng, thanh âm bình tĩnh: “Chỉ bằng tôi đã cứu anh.”

Hạ Cửu Trọng rũ mắt nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Diệp Trường Sinh. Tóc của thiếu niên rất mềm, tinh tế, nhìn qua có ảo giác khá ngoan ngoãn: “Bản Tôn cũng không bảo ngươi ra tay.”

“Nhưng tôi vẫn cứu anh mà.” Diệp Trường Sinh ngẩng mặt đối diện với hắn, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng như gạo nếp, “Anh phải tri ân báo đáp nha.”

Tri ân báo đáp? Hạ Cửu Trọng nghiền ngẫm cười nhẹ một tiếng, rốt cuộc khó có được mà bắt đầu nhìn thẳng vào tên "phàm nhân" yếu ớt đến mức hắn chẳng cảm giác được lực lượng này.

Có lẽ bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt cậu tái nhợt. Mặt trái xoan mảnh khảnh, đôi mắt đen nhánh mượt mà, cười rộ lên sẽ cong thành hình trăng non, lộ ra ánh sáng trong trẻo như trẻ con.

—— Tuy rằng bản chất người này có khả năng ác liệt xảo trả hơn nhiều so với vẻ đơn thuần vô hại cậu biểu hiện ra.

Nếu so sánh với những mỹ nhân danh chấn thiên hả cả cả Tu Tiên giới Ma giới, khuôn mặt của thiếu niên này chỉ có thể coi là thanh tú, nhưng không biết vì sao, nhìn lâu sẽ có cảm giác thoải mái thuận mắt.

“Nếu Bản Tôn lưu lại nơi này với ngươi 79 năm, bảo vệ ngươi sống thọ và chết tại nhà” Hạ Cửu Trọng hỏi, “thì Bản Tôn có thể có được chỗ tốt gì?”

Diệp Trường Sinh lập tức giơ móng vuốt, xung phong nhận việc nói: “Tôi có thể bôi thuốc cho anh!”

Hạ Cửu Trọng nheo mắt.

“Còn có thể nấu cơm cho anh, giặt quần áo, bóp vai đấm chân!” Diệp Trường Sinh không cần nghĩ ngợi mà nói một chuỗi, lại khô cằn cười hai tiếng, “Chỉ cần anh không chê tay nghề tôi quá kém là được.”

“Địa cầu rất thú vị, khẳng định không giống với thế giới của anh! Chẳng lẽ anh không muốn ở lại thử xem? Kể cả không định nhập tịch, nhưng coi như đi du lịch ngắm cảnh ở vài thập niên cũng không tồi nha!”

Hạ Cửu Trọng nghiền ngẫm nhìn bộ dáng chân chó của Diệp Trường Sinh, chậm rãi đứng lên, bước về phía phòng ngủ của Diệp Trường Sinh.

Diệp Trường Sinh buồn rầu nhíu mi, hơi không rõ Hạ Cửu Trọng rốt cuộc có đồng ý hay không.

Vịn lấy sofa thăm dò nhìn người đàn ông tuy bị băng vải cuốn lung tung rối loạn nhưng đường cong eo lưng vẫn hoàn mỹ đến rối tung rối mù như cũ, Diệp Trường Sinh hấp hối giãy giụa vẫy vẫy móng vuốt bóp giọng eo éo nói: “Nô gia còn có thể giúp đại nhân làm ấm giường nha!”

Bước chân Hạ Cửu Trọng hơi dừng một chút, hắn quay đầu lại, con ngươi màu đỏ tươi hiện lên tia cười nhạo: “Cái cuối cùng thì miễn, còn lại Bản Tôn có thể suy xét.”

Đôi mắt Diệp Trường Sinh liền sáng lên một chút, ba bước chập làm hai bước đi tới, dựa khung cửa nhìn vào trong: “Thật à? Đồng ý hả? Không đổi ý chứ?”

Hạ Cửu Trọng không nói nữa, chỉ đi thẳng vào phòng, bá đạo chiếm cứ cái giường duy nhất trong phòng.

“Nếu anh không nói gì thì tôi coi như anh đồng ý rồi nhé.” Diệp Trường Sinh cười tủm tỉm: “Như vậy, vấn đề cuối cùng —— tôi là Diệp Trường Sinh, Trường Sinh trong "trường sinh bất lão", anh tên là gì?”

Hạ Cửu Trọng không để ý tới cậu như cũ, nhắm mắt nằm trên giường giống như đã tiến vào nhập định.

Diệp Trường Sinh cũng không thèm để ý. Với cậu mà nói, chỉ cần nam nhân thoạt nhìn có sức chiến đấu bạo phát này có thể đáp ứng ở cạnh cậu, bảo vệ cậu không chết, thì cậu đã vô cùng thỏa mãn rồi.

Lảo đảo lắc lư một vòng trong phòng khách, cậu tìm được ví tiền khô quắt từ trong đủ loại kiểu dáng “Bình An Phù”, “Vật may mắn” chồng chất như núi, lấy ra một tờ tiền màu hồng phấn duy nhất của mình, thở dài, lại nhét thẻ ngân hàng vào trong túi. Tốt xấu gì cũng là sủng vật mà cậu triệu hồi tới, còn xé quần áo của hắn……dù sao cũng phải mua cho hắn hai bộ quần áo thay đổi chứ nhỉ?

Diệp Trường Sinh nhịn không được cảm thấy mệnh của mình quá khổ. Chỉ để sống lâu hơn chút, cậu dành dụm nhiều năm như vậy cũng không đủ lăn lộn. Tưởng cậu dễ dàng lắm sao!

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Trường Sinh: Thân ái, yêu anh moah moah!

Hạ Cửu Trọng:……Cút.

Bao nhiêu năm sau.

Diệp Trường Sinh: Thân ái, yêu ngươi moah moah!

Hạ Cửu Trọng: [ấn lên giường cưỡng hôn]