Chương 7: Cứu, cứu giá!!!

“Ngươi thấy được ta……Ha ha ha, ngươi thấy được ta!!”

Da thịt cô ta giờ phút này giống như phòng ốc xưa cũ chưa được tu sửa, theo tiếng cười to sắc nhọn của nữ nhân, từng khối từng khôi rung động nhanh chóng rơi từ trên mặt xuống dưới. Chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân dường như bị tạt axit, bởi vì da thịt bóc tróc mà trở nên huyết nhục mơ hồ.

Diệp Trường Sinh tuyệt vọng nhìn nữ quỷ trước mắt đột nhiên lâm vào trạng thái điên cuồng, âm thầm tính toán xem với khoảng cách này thì cơ hội để mình triệu hoán Hạ Cửu Trọng tới cứu giá sau đó chạy trốn là bao nhiêu. Nhưng còn chưa nghĩ xong, sắc mặt Diệp Trường Sinh cứng lại, đột nhiên ý thức được vấn đề nằm ở đâu.

—— từ từ, triệu hoán?

—— cậu còn không biết tên của nam nhân kia á!

Hai lỗ mắt còn lại của nữ nhân lập loè lửa quỷ, cô ta nhìn Diệp Trường Sinh, thanh âm lạnh đến tận xương: “Ngươi là thiên sư?”

Diệp Trường Sinh bị độ ấm bốn phía tụt xuống đông lạnh đến mức run run, cậu nhìn nữ quỷ bộ dáng kinh khủng trước mắt, suy tư một chút, cảm thấy hình như cô không có ý tứ gϊếŧ cậu ngay tại chỗ, nắm chặt ngọc thạch, thật cẩn thận tiến hành đàm phán: “Không, tôi chỉ là một người bình thường.”

Gió âm gào thét giống như một mũi tên nhọn đột nhiên phóng tới ngực Diệp Trường Sinh. Diệp Trường Sinh hoảng sợ, vội vàng ném túi mua hàng nhanh chóng nghiêng người trốn khói trận gió âm kia. Gió âm va chạm tới cây cột mà ban đầu cậu dựa vào, cây cột kia lập tức cắt đứt, đổ xuống mặt đất phát ra một tiếng “Ầm” lớn.

—— nhưng mà đối với tất cả, người qua đường đi qua tựa hồ đều không có cảm giác gì.

Diệp Trường Sinh bị dọa ra một đầu mồ hôi lạnh, chưa bình tĩnh lại đã nghe nữ quỷ buồn bã nói: “Ta hận nhất là người khác gạt ta. Đặc biệt là nam nhân.”

Diệp Trường Sinh vẻ mặt đưa đám, chỉ kém mỗi giơ tay lên trời thề: “Tuy rằng tôi có mắt Âm Dương, nhưng đây là trời sinh mà, ngày thường cũng chỉ bày quán tính mệnh kiếm chút tiền ăn cơm. Chị à, chị xem tôi còn không đối phó được với chị, sao có thể xứng với tên tuổi ‘thiên sư’ chứ?”

Nữ quỷ nghe Diệp Trường Sinh nói, không chỉ không nguôi giận mà âm khí chung quanh lại càng dày đặc hơn.

Móng tay cô ta dài ra, tóc đen giương nanh múa vuốt bay tán loạn, thanh âm sắc nhọn cơ hồ muốn đâm thủng màng tai: “Một tên thần côn lừa đảo thì ta lưu lại người có ích lợi gì?"

Diệp Trường Sinh thấy tình hình không tốt, ánh mắt trầm xuống, vội lui về phía sau mấy chục bước, đặt ngọc thạch trước ngực, lại xé mở miệng vết thương trên tay trái, liên tiếp bôi máu lên ba hình nhân bằng giấy trắng, trong miệng nhanh chóng thấp giọng thì thầm: “Năm sao trấn màu, chiếu sáng huyền minh. Ngàn thần vạn thánh, hộ ta chân linh. Cự thiên mãnh thú, chế phục năm binh. Năm ngày ma quỷ. Vong thân diệt hình. Nơi chỗ, vạn thần phụng nghênh. Cấp tốc nghe lệnh!”

Chỉ thấy tờ giấy trắng kia hơi động giữa không trung, ngay sau đó giống như đột nhiên có ý thức nhằm về phía nữ quỷ đối diện. Trong nháy mắt tiếp xúc tóc dài của nữa quỷ, nổ liên tiếp ba đạo lửa bắt mắt.

Nữ quỷ hét lên một tiếng, dường như đã bị thương không nhẹ, Diệp Trường Sinh thấy thế, đầu cũng không quay lại, lập tức cất bước chạy vào bên trong đám đông.

Nhưng chưa chạy được vài bước, hơi thở âm lãnh cuồng bạo phía sau một lần nữa áp sát. Khi Diệp Trường Sinh còn đang tự hỏi có thể giãy giụa một hồi hay không, đàm phán lại với nữ quỷ kia, mái tóc dài đã quấn vài vòng quanh mắt cá chân cậu, cũng nhanh chóng kéo cậu ngã trên mặt đất, lôi về chỗ nữ quỷ.

Diệp Trường Sinh bị lôi đi mấy chục mét, phía sau lưng cọ xát với mặt đất giống như muốn bốc hỏa. Cậu nhanh chóng sờ túi quần, phát hiện bạch phù của mình đã dùng hết, trong lòng lập tức vô cùng thê lương: Trời muốn diệt cậu rồi!

Nhưng ngay khi Diệp Trường Sinh cho rằng lần này dữ nhiều lành ít, trước mắt xẹt qua một hắc ảnh, sau đó một tiếng gào thê thảm vô cùng của nữ quỷ vang lên, tóc dài trên chân Diệp Trường Sinh cũng giống bị điện giật lập tức buông ra rụt trở về.

—— được cứu rồi?!

Nhe răng trợn mắt đỡ eo bò dậy từ trên mặt đất, Diệp Trường Sinh lấy một tư thế kỳ dị thống khổ cong eo, một tay vỗ vỗ bụi trên người, lại ngẩng đầu nhìn sang hắc y nam nhân mới từ trên trời giáng xuống, ngay cả bóng dáng cũng anh dũng soái khí như vậy. Sau khi cậu nghĩ rất nhiều lời dạo đầu để biểu đạt hoàn mỹ tình cảm kính ngưỡng của chính mình, vô cùng cảm động mà mở miệng.

“Tôi nói này……quần áo trên người anh biến ra từ đâu vậy?”

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Trường Sinh: Thân ái nhà tôi siêu soái siêu cường siêu khốc!

Hạ Cửu Trọng:……

Diệp Trường Sinh: [nhìn chằm chằm ——]

Hạ Cửu Trọng: ?

Diệp Trường Sinh: Tôi nói anh siêu soái siêu cường siêu khốc!

Hạ Cửu Trọng:.

Diệp Trường Sinh:……Anh biết cái gì gọi là có qua có lại không?

Hạ Cửu Trọng trầm mặc ba giây: Ừ, thân ái nhà ngươi siêu soái siêu cường siêu khốc.

Diệp Trường Sinh:…….o(*≧д≦)o!!