Chương 8: Muốn giao dịch với tôi không?

Hạ Cửu Trọng nhìn cũng không thèm nhìn Diệp Trường Sinh mặt xám mày tro đứng sau lưng mình, một đôi con ngươi màu đỏ tươi gắt gao nhìn chằm chằm hồng y nữ quỷ đang cuộn tròn trên mặt đất run bần bật trước mặt, như suy tư gì: “Quỷ tu?”

Diệp Trường Sinh đi vài bước đến bên cạnh Hạ Cửu Trọng, ngửa đầu nhìn sườn mặt lãnh khống vô tình của nam nhân thân cao 1m9, nhất thời tìm được cảm giác an toàn đã lâu không xuất hiện: “Quỷ tu gì, cô ta chỉ là một Địa Phược Linh chết uổng thôi.”

Hạ Cửu Trọng nghiền ngẫm nhướng mày: “Loại oán khí này, không giống Địa Phược Linh bình thường.”

Diệp Trường Sinh gật đầu, thầm chấp nhận.

“Muốn gϊếŧ nàng không?” Hạ Cửu Trọng hỏi.

Đầu kia nhún nhún vai, ý bảo tùy tiện.

Nữ quỷ nghe hai người đối thoại, sợ hãi kêu lên một tiếng, hốt hoảng ngẩng mặt lên, liều mạng lắc đầu: “Đừng gϊếŧ ta…… Đừng gϊếŧ ta! Ta, người ta chờ vẫn chưa tới, ta không muốn chết!!”

Hạ Cửu Trọng câu môi, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua bên khuôn mặt thanh tú vô hại của người bên cạnh: “Nàng rõ ràng là uổng mạng, ta cho rằng ngươi sẽ mềm lòng.”

Diệp Trường Sinh nhìn hắn, cảm thấy đầu óc hắn khả năng hơi có vấn đề: “Cô ta thiếu chút nữa đã gϊếŧ tôi! Vừa mới nãy thôi!”

Hạ Cửu Trọng cười nhạo một tiếng, không nhìn cậu nữa, chỉ giơ tay lên, một quả cầu lửa màu xanh lá u ám trôi nổi trong lòng bàn tay.

Nữ quỷ nhìn động tác của Hạ Cửu Trọng, toàn thân càng run hơn, cô ta co người súc thành một đoàn, thê lương kêu khóc: “Ta không muốn hôi phi yên diệt, cầu xin ngươi, đừng gϊếŧ ta! Chỉ cần đợi được Triệu Mạnh, chỉ cần tìm được Triệu Mạnh, ta sẽ tự mình biến mất, ta không dám làm ác nữa, cầu xin ngươi hiện tại đừng gϊếŧ ta!”

Hạ Cửu Trọng hiển nhiên không phải là người thương hương tiếc ngọc, hắn nhàn nhạt nhìn u hỏa trong lòng bàn tay, đang chuẩn bị động thủ lại thấy Diệp Trường Sinh bên cạnh đột nhiên giống như bị đυ.ng vào chốt mở nào đó, “tạch” vô cùng nhanh nhẹn mà nhảy đến trên người hắn, nỗ lực duỗi tay kéo lấy cánh tay hắn: “Dừng tay dừng tay! Người anh em chậm đã, đao hạ lưu người!”

Hạ Cửu Trọng nhăn mày lại, theo bản năng đổi hướng túm cổ áo Diệp Trường Sinh ném cậu xuống.

Diệp Trường Sinh lăn như mèo trên mặt đất một cái, cũng không nhìn nam nhân phía sau, tung ta tung tăng đến bên người nữ quỷ, đôi mắt dường như phát sáng: “Triệu Mạnh? Cầm XXX các giải thưởng lớn, hơn nữa còn đảm đương chủ tịch danh dự của Hiệp hội OOO, là Triệu Mạnh - hiệu trưởng Đại học Z đó hả?”

Nữ quỷ vừa nhấc đầu, gương mặt huyết nhục mơ hồ lập tức gần trong gang tấc, đánh sâu vào thị giác Diệp Trường Sinh: “Ngươi nhận thức hắn?”

Diệp Trường Sinh đột nhiên nở nụ cười.

Đôi mắt tròn trong cong thành hình trăng non, khóe môi nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng như gạo nếp. Cậu nhìn nữ quỷ, thoạt trông ngoan ngoãn thuần lương mười phần.

“—— muốn giao dịch với tôi không?”

Vì bận tâm Ma Tôn đến từ dị thế có khả năng không thích ứng được giao thông công cộng của Hoa Hạ, Diệp Trường Sinh vẫn luôn cân nhắc mãi, nhìn ví tiền xẹp lép của mình, vẫn cắn răng xa xỉ một phen, gọi xe dẫn hắn về nhà.

Vào đến nhà đã qua 9 giờ rưỡi, tinh lực Diệp Trường Sinh tiêu hao quá mức, tùy tay ném túi mua hàng trên bàn, đi dép lê lẹp xẹp lẹp xẹp đến sofa rồi nằm liệt trên đó.

Hạ Cửu Trọng dựa cửa, mắt lạnh nhìn Diệp Trường Sinh: “Vì sao muốn buông tha nữ quỷ kia? Đừng nói với Bản Tôn là ngươi mềm lòng.”

“Bởi vì tôi thiếu tiền!” Diệp Trường Sinh vẫy vẫy tay. Trả lời cực kỳ hữu lực.

Hạ Cửu Trọng hỏi: “Nữ quỷ kia có thể cho ngươi tiền?”

“Không.” Diệp Trường Sinh lắc đầu, không biết từ đâu lấy ra một viên kẹo, lột giấy gói rồi ném vào trong miệng. Cậu liếʍ vị ngọt trong miệng “răng rắc” cắn xuống, lại ngẩng đầu nhìn Hạ Cửu Trọng, khỏe môi hồng nhuận hàm chứa một ý cười giảo hoạt, “Nhưng tên đàn ông mà nữ quỷ muốn tìm có thể cho tôi tiền."

Hạ Cửu Trọng nhướng mày, tựa hồ đã hiểu ra: “Ngươi muốn lợi dụng nữ quỷ kia ——”

Diệp Trường Sinh cười xán lạn như ánh mặt trời, trong đôi mắt đen nhánh trong trẻo nhìn không ra một chút áy náy hay bất an: “Là một tên thần côn rất lâu chưa bày quán, thật vất vả mới gặp được dê béo, chúng ta sao có thể dễ dàng buông tha chưa?”

Hạ Cửu Trọng thoáng nổi lên một chút hứng thú: “Vậy ngươi tính toán làm như nào?”

Diệp Trường Sinh nghĩ nghĩ, nói: “Hôm nay anh làm nữ quỷ kia bị thương nặng, chỉ sợ cô ta không chịu nổi. Hai ngày tới tôi sẽ làm một thân xác cho nữ quỷ kia trú ngụ, sự tình cụ thể thì lúc sau tính.”

Hạ Cửu Trọng cảm thấy Diệp Trường Sinh thật là to gan lớn mật: “Cái loại lệ quỷ này mà ngươi cũng dám mang vào trong nhà?”

“Trước kia không dám, cho nên đến bây giờ tôi vẫn cứ nghèo như vậy đó.” Diệp Trường Sinh xốc mí mắt liếc hắn một cái, ngọt ngào nói “Hiện tại không phải có anh rồi sao.”

Hạ Cửu Trọng không mắc lừa: “Sao Bản Tôn phải giúp ngươi?”

Diệp Trường Sinh cười tủm tỉm nịnh nọt nói: “Nếu có tiền, tôi liền có thể dẫn anh đi ăn nhà hàng ngon nhất, dạo trung tâm thương mại sang quý nhất.”

Hạ Cửu Trọng không dao động.

Diệp Trường Sinh từ trên sofa ngồi dậy khoanh chân, miệng lưỡi lanh lợi: “Nếu có tiền, tôi còn có thể cho anh ngồi du thuyền xa hoa đi vòng quanh thế giới!”

Hạ Cửu Trọng lạnh lùng nhìn cậu một cái.

Diệp Trường Sinh híp mắt, quyết định ra sát chiêu: “Nếu có tiền, chúng ta có thể đổi sang biệt thự rộng 350m2, anh sẽ có phòng của mình mà không phải ở cùng tôi một ngày 24 giờ, cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu thấy!”