Chương 7.1: Cần phải đuổi học

Edit: Aimy

“Siêu cấp S, vũ khí hạt nhân hình người!”

Tinh thần lực siêu cấp S là một loại lực lượng khủng khϊếp, được coi là cực hạn trong nghiên cứu hiện nay, vượt xa cả cấp độ 3S.

Lực sát thương của nó mang tính hủy diệt. Người sở hữu loại tinh thần lực này, trong tình huống không dựa vào bất kỳ công cụ hỗ trợ nào, có thể tiêu diệt một đoàn quân lớn của Trùng tộc. Hơn nữa, họ còn có thể đồng thời tấn công tinh thần của hàng trăm đến hàng ngàn người, chiếm đoạt quyền kiểm soát cơ giáp của họ một cách dễ dàng, như thể không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.

Nhưng rõ ràng, Tống Kinh Kiêu dường như vẫn chưa thức tỉnh những kỹ năng đó.

—— vừa rồi anh không sử dụng bất kỳ tí tinh thần lực, lực lượng vật lý, năng lượng hay là hỏa lực nào, mà chỉ bằng kỹ thuật chiến đấu dũng mãnh và sự bền bỉ như trâu anh đã xé toạc mấy chục chiếc cơ giáp bằng “tay không".

Chử Bạch Trà và Kỷ Nghiên Chấp nhìn nhau, nhanh chóng xoay người xuống lầu, đi theo hướng khu diễn luyện.

Trong sương mờ, cách chiến đấu tàn bạo của Tống Kinh Kiêu khiến mọi người tại hiện trường kinh hãi, trong lúc nhất thời không một Alpha nào dám mạo hiểm tiến lên khıêυ khí©h.

Chu Hạo Bác và đồng bọn vừa lăn vừa bò, miệng vẫn mạnh miệng đòi Tống Kinh Kiêu phải trả giá đắt.

Tống Kinh Kiêu nghe vậy cười lạnh, thao tác cơ giáp giơ ngón tay giữa lên hướng bọn họ.

Ai ngờ, trước khi anh hoàn thành động tác, đối phương tưởng rằng anh sẽ tấn công, lập tức hoảng loạn, chạy như điên về phía cổng sân.

Vừa lúc đó, họ đυ.ng phải nhóm lãnh đạo nhà trường đến muộn.

Chu Hạo Bác như được tiêm một liều thuốc trợ tim, bình tĩnh lại và hét lớn, không để ý gì đến lễ nghi tôn trưởng: “Lão lừa trọc, tốc độ lão chậm chạp thế này, đến phân cũng nguội lạnh! Có phải đợi tôi chết mới đến xử lý không?”

Hắn hoàn toàn quên rằng chính họ mới là kẻ ỷ thế hϊếp người, hội đồng kẻ yếu.

Người đàn ông hói đầu vội vàng cúi đầu xin lỗi, gương mặt cười nhăn nhó hướng về phía hắn, các viện trưởng và chủ nhiệm khác cũng nhao nhao xin lỗi.

Chỉ có một người vạm vỡ thô kệch đứng bên cạnh, không dao động.

“Xin lỗi có tác dụng gì, tôi ra lệnh hôm nay, phải khai trừ Tống Kinh Kiêu!”

Chu Hạo Bác nhăn nhó, che vết thương: “Đừng để tôi thấy hắn nữa! Nếu không, ông cũng đừng mong tiếp tục làm hiệu trưởng! Nghe rõ chưa?!”

Đồng bọn bên cạnh hắn cũng đồng loạt hùa theo: “Đúng vậy, tra xét hắn ngay! Xem có phải là dùng thủ đoạn phi pháp để có được tinh thuyền và cơ giáp hay không?! Tốt nhất là đưa hắn tới tay cảnh sát!”

Màn này làm cho đám đông lại ồn ào huyên náo, không ngớt bàn tán.