Chương 10.2

Edit: Aimy

【Ký chủ thân ái, thực xin lỗi, tôi chỉ có thể cung cấp văn bản, ngài phải tự mình chép lại.

Tiểu ngu ngốc à (^-^) ngài thử nghĩ mà xem, tự nhiên xuất hiện một bài kiểm điểm dài một vạn từ, dễ bị bắt rồi giải phẫu nghiên cứu lắm nha.】

Tống Kinh Kiêu cười lạnh một tiếng, đương nhiên anh biết là phải chép lại.

Thầm nghĩ: “Tiểu ngu ngốc, ý ta là tôi không muốn phí đầu óc để viết từng chữ, tiếng Trung phong phú sâu sắc, ngươi nên học thêm đi.”

Nghĩ vậy, Tống Kinh Kiêu dặn riêng: “Bài kiểm điểm không được xuất hiện từ ngữ dùng sai tình huống nha.”

Lúc này, 03 không thể ngay lập tức đáp lại anh.

Cách gần nửa phút, nó mới phát ra một chuỗi ký tự ý nghĩa không rõ: 【…h%&¥*…a*¥%&¥…o!】

“Trục trặc à?”

Tống Kinh Kiêu lo lắng, sốt ruột nói: “Nhưng ngàn vạn lần đừng đem giá trị sinh mệnh của tôi bị bug trừ thành 0 nha! Nghe nói có mấy trang web thường xuyên bị lỗi khiến số từ đã viết của tác giả trở về 0!”

03: 【…… Dạ vâng. 】

Lúc bước ra khỏi cổng chính cục cảnh sát đã là buổi chiều, bụng Tống Kinh Kiêu đói kêu vang, chuẩn bị tìm nơi nào đó ăn một bữa.

Nhưng nghĩ đến tấm thẻ ngân hàng rỗng tuếch, thì sốt ruột, định đi đem cục tinh thạch bán đi trước.

Nhưng mà anh đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên bị một đám người không biết từ đâu đến xuất hiện bao vây ngăn chặn không cho đi!

Bọn họ ai ai cũng giơ cao cánh tay, phía trước hay phía sau gì đều nhắm quang não vào anh, không ngừng đặt câu hỏi.

“Tống tiên sinh, xin hỏi là một Beta nghèo lại có thể chiến thắng mấy chục Alpha quý tộc, ngài cảm thấy thế nào?”

“Xin hỏi ngài có mối quan hệ bí mật gì với nhà giàu số một Hoắc Minh Uyên? Vì sao hắn lại tình nguyện chọn ngài làm đại diện, mà không chọn ảnh đế đỉnh cao Cận Dật?”

“Nghe nói ngài luôn là người đội sổ trong hệ cơ giáp, môn nào cũng không đạt tiêu chuẩn, ngài làm sao mà đột nhiên trở nên lợi hại như vậy?”

“Xin hỏi ngài có sử dụng thuốc cấm không?”

……

Tống Kinh Kiêu không nói nổi.

Không nghĩ tới là dù đổi thế giới thì vẫn không thể tránh những phóng viên chuyên tìm drama.

Thần sắc anh thong dong mà đối diện với truyền thông, lạnh lùng nói: “Đối với các vấn đề trên, tôi không thể trả lời.”

Nhưng chỉ với một hai câu như vậy, sao có thể dễ dàng tống cổ đám paparazzi phiền phức. Tống Kinh Kiêu trong lòng biết rõ, liền "uy hϊếp" nói: “Tôi không có ý định gia nhập giới giải trí. Nếu mọi người tiếp tục chụp hình tôi, tôi sẵn sàng đưa mọi người vào bệnh viện, cùng lắm thì tôi lại về cục cảnh sát viết thêm một bản kiểm điểm.”

Các phóng viên giải trí thấy anh gầy trơ xương, lại không có cơ giáp bên người, nên không để bụng, thậm chí còn vây kín chặt chẽ hơn, chặn đường anh, chọc cho Tống Kinh Kiêu bực bội hơn thường.

Đúng lúc này, một người qua đường bỗng nhiên thét to: “Trời ạ, là Cận Dật a a a!!”

“Chạy về hướng kia!”

Paparazzi nhóm vừa nghe tin thì lập tức hành động, từ bỏ việc phỏng vấn Tống Kinh Kiêu, ngược lại theo hướng người qua đường đang chỉ, điên cuồng đuổi theo.

Thực mau, đường phố khôi phục như lúc ban đầu.

Tống Kinh Kiêu nhìn về phía "người qua đường” kia, chỉ cảm thấy hắn ăn mặc không tầm thường. Chợt, tầm mắt anh quét qua, lại thấy thân ảnh "người qua đường" cao lớn và xinh đẹp đang đứng dưới cây đại thụ to lớn gần đó.

Trong nháy mắt, người nọ nghiêng thân mình, vậy mà lại bước tới trước mặt anh.

Đối phương bọc kín mít từ trên xuống dưới, lại khó che giấu phong thái quyến rũ, vừa bước vừa tháo đôi kính râm ra, lộ ra đôi mắt hẹp dài lạnh lùng, sợi tóc bay nhẹ bên tai, đều là các chi tiết cho thấy sự xử lý tinh xảo của ngoại hình, hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng.

Trong lòng Tống Kinh Kiêu thầm căng thẳng.

Chỉ bằng khí chất mê người này cùng chiều cao hai mét tám, chắc chắn là một trong sáu A, khó có thể trốn thoát! Vì thế anh xoay người liền chạy!

Phía sau lập tức truyền đến tiếng quát xấu hổ buồn bực của người đàn ông:

“Tống Kinh Kiêu, cậu đứng lại đó cho tôi!”