Chương 11.1: Cậu thật đáng yêu

Edit: Aimy

Tống Kinh Kiêu càng không dừng lại, cũng không quay đầu mà trong gió thu ấm áp giơ chân chạy như điên.

Thời khắc mấu chốt, 03 vừa kịp thời có tác dụng.

【 Nhắc nhở từ cốt truyện gốc: Một trong sáu A giỏi nhất, ảnh đế Cận Dật đỉnh cao của tinh tế, được mời tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường của trường đệ nhất vào ngày 12 tháng 12, đối với Chử Bạch Trà vừa gặp đã yêu. Lại gặp phải nguyên chủ có hành động không đứng đắn với Chử Bạch Trà, dưới cơn phẫn nộ đã thuê người chém ngón tay và mông thịt của nguyên chủ. 】

“Uầy……” Tống Kinh Kiêu chỉ cần nhìn dòng chữ, đã cảm thấy mông nhỏ đau đớn.

Quả nhiên người đàn ông chất lượng tốt kia thuộc đoàn sáu A!

Vì anh thay đổi tình tiết trong cốt truyện, tạo ra hiệu ứng bươm bướm qua một khoảng thời gian, anh liên tục kích phát các sự kiện sau này của nguyên chủ. Đầu tiên là Hoắc Minh Uyên giờ lại kéo tới Cận Dật, có thể thấy anh cũng ảnh hưởng cốt truyện khá nhiều.

Trên con đường đâm xuyên rừng phong đỏ rực như lửa, chính là trường Đông Nam 9 đệ nhất, trước của có người máy AI kiểm tra thân phận, thông qua mới tiến vào được.

Nhưng mà……

【 Quét mặt thất bại, khuôn mặt ngài không khớp với thông tin lưu trữ.】

Tống Kinh Kiêu thở hổn hển mà chỉnh tóc mái xuống dưới, cố gắng giải thích: “Tôi chỉ đổi kiểu tóc thôi, khuôn mặt thì không đổi”

【 Quét giọng nói thất bại, giọng nói ngài không khớp với thông tin lưu trữ 】

“……” Không thể phản bác.

Đang lúc anh muốn cố gắng giải thích, bỗng chốc xuất hiện một bàn tay chụp vai anh.

Tống Kinh Kiêu theo bản năng quay đầu lại xem, đối diện với một gương mặt diễm lệ tuấn mỹ, có thể nói là thần nhan, ngay cả đặt trên màn ảnh lớn cũng không bị lu mờ, có thể dẫn vô số người quỳ liếʍ. Hắn ngơ ngác nhìn hai giây, đột nhiên tỉnh táo, cận dật thằng nhãi này cư nhiên dám đuổi tới đây, không sợ hắn kêu một tiếng, bị đám đông bao phủ sao?

“Cậu chạy làm gì?”

Cận Dật không biết nên khóc hay cười, hắn chỉ chỉ chính mình, ủy khuất nói: “Tôi đáng sợ lắm sao? Lần đầu có người thấy tôi liền chạy.”

So với Tống Kinh Kiêu đang chật vật mà thở dốc, có thể nói hơi thở của Cận Dật thì vững vàng, chỉnh tề, hai hàng lông mi dài đậm của hắn hơi nhướng lên, không che được ý cười lấp lánh dưới đáy mắt.

“Đương nhiên……” Đáng sợ!

Tống Kinh Kiêu hoảng hốt mà lui một bước, lấy tay che lại mông, cả đời anh sợ nhất là bị chạm vào mông, anh cũng không dám đắc tội. Anh đơn giản đúng lúc sửa lời: “Không phải, tôi vội vàng đi nhà ăn.”