Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Thẳng Nam Lấy Kịch Bản Vạn Nhân Mê Của Omega

Chương 2.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Aimy

“Ha hả.” Tống Kinh Kiêu đêm nay đã cảm thấy bất lực và không biết nói gì không biết bao nhiêu lần, quả thực như đang bước vào địa ngục.

Người khác xuyên thư cũng có thể trải qua những thử thách giống như anh, trước có sói còn sau thì có hổ sao?

Lúc này, một chiếc tinh hạm rộng lớn đã rời khỏi quỹ đạo, trực tiếp hút Tống Kinh Kiêu và toàn bộ tinh thuyền vào bên trong. Tống Kinh Kiêu nghĩ đến mọi chuyện, quyết định trước tiên gặp Lục Tất Thừa, tên tinh tặc đệ nhất, và tới đó thì tùy cơ ứng biến đi.

Anh mở cửa khoang, xoay người đi chưa được hai bước, bỗng nhiên nhìn thấy vị trí Chử Bạch Trà đã ngồi trước đó, rơi lại một chiếc ba lô.

Tống Kinh Kiêu tiến lên nhặt nó lên.

Chiếc ba lô màu xanh thẳm đã bị tẩy trắng, dáng vẻ đã được sử dụng nhiều năm. Khóa kéo ngoài cùng mở ra, để lộ bên trong một bình xịt nhỏ, trên đó ghi "Thuốc ức chế dành cho kỳ nhạy cảm của Alpha".

“Tiểu Tam, kỳ nhạy cảm là gì?” Tống Kinh Kiêu hỏi: “Có phải là thời kỳ dễ bị cảm lạnh không?”

03:【Đúng là thẳng nam ngây thơ.】

Vì tình thế gấp gáp, 03 không giải thích thêm các chi tiết phức tạp trong tiểu thuyết. Tống Kinh Kiêu lẩm bẩm chửi thầm nó là “hệ thống ngu ngốc”, rồi nhìn bình xịt còn khá mới, ước lượng trong tay một chút: “Đành dùng tạm vậy.”

Sau đó anh bỏ lại ba lô, chỉ mang theo bình xịt ức chế rồi bước vào quỹ đạo.

Thang máy năng lượng nghiêng về phía trước di chuyển nhanh chóng, tỏa ra ánh sáng trắng âm u, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa lớn màu đen tuyền, nơi có mười mấy người đàn ông to lớn đứng hai bên cửa.

Vừa thấy anh đến, có người liền dùng quang não để liên lạc với người bên trong.

Chẳng bao lâu, phía bên phải cánh cửa nhận được phản hồi, giọng nói AI vang lên: “Tôn kính khách quý Tống tiên sinh, hoan nghênh đến Đa Bảo Các, mời vào.”

Cánh cửa màu đen tuyền lập tức mở ra hòa hợp với ánh sáng quang học.

Tống Kinh Kiêu không khỏi ngạc nhiên trước công nghệ cao của tương lai!

Nhưng sự ngạc nhiên chưa dừng lại ở đó, anh vừa bước vào một bước, hàng chục chiếc tinh thuyền, hơn trăm chiến giáp cao cấp, và vô số các món đồ xa xỉ tuyệt đẹp, như núi như sóng, đổ ập vào tầm mắt Tống Kinh Kiêu.

“Trời ——!!!” Tống Kinh Kiêu không khỏi thốt lên kinh ngạc, trong lòng đầy ngỡ ngàng và cảm thán: “Đây là sức mạnh của nhóm tinh tặc hàng đầu sao!”

May mắn anh không mang theo chiếc chiến giáp tồi tàn kia đến để mất mặt!

“Tống tiên sinh, xin mời theo tôi.” Người máy AI xinh đẹp làm động tác dẫn đường.

Tống Kinh Kiêu liền một đường đi theo cô ta đến địa điểm mục tiêu. Từ xa, hắn đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng trước bức tường đá quý.

Người đàn ông với dáng đứng thẳng tắp, có dáng vẻ quân nhân, khoác một chiếc áo choàng dài màu xanh đen, đang chăm chú nhìn vào quang não. Gương mặt cương nghị và ngạnh lãng, nhưng khóe miệng lại thấp thoáng một nụ cười nhẹ.

“Cậu đã đến rồi, bạn học Tống.” Người đàn ông đóng quang não, gương mặt tươi cười đưa tay chào đón: “Tôi là Lục Tất Thừa, rất vui khi gặp cậu.”

“?”

Tống Kinh Kiêu ngạc nhiên trước thái độ hiền lành của Lục Tất Thừa.

Do dự một chút, Tống Kinh Kiêu vươn tay ra, nhưng toàn bộ tay lại bị Lục Tất Thừa nắm lấy, bao phủ trong đôi tay rộng lớn, chai sạn của hắn. Lục Tất Thừa mạnh mẽ lắc tay anh.

“……” Chẳng lẽ người này là hổ giả trang, giả bộ thân thiện nhưng thực ra gian tà? Muốn bẻ gãy tay mình?

Tống Kinh Kiêu cố gắng rút tay ra.

Nhưng ngay khi anh rút ra, Lục Tất Thừa lại nắm lấy lần nữa. Gương mặt điển trai lại gian xảo của Lục Tất Thừa với một vết sẹo ngang qua mắt trái, nụ cười mang một chút ý xấu không hề đáng tin cậy, kéo anh về phía bàn ăn khiến Tống Kinh Kiêu run bần bật.

Chết tiệt, đến rồi! Khoảnh khắc nguy hiểm đang đến!

Lục Tất Thừa chắc chắn muốn hạ độc anh rồi sau đó chặt tay chân của anh!

“Cái này... cái này.” Tống Kinh Kiêu vội vàng đưa lễ vật “tùy tay” cho Lục Tất Thừa: “Lần đầu tới đây, đây là lễ vật tặng ngài... Mong rằng ngài không chê.”

Đó là bình xịt Alpha chuyên dụng gần như mới.

Lục Tất Thừa thấy thế, lập tức buông tay Tống Kinh Kiêu.

Hắn nhướn mày, chậm rãi thu lại nụ cười, khoanh tay nhìn anh đầy ẩn ý: “Thật sự tặng tôi?”

“À... đúng...” Tống Kinh Kiêu chưa kịp nói hết câu, trong đầu đã vang lên lời cảnh báo của tiểu tam:【......】.

03:【Nhắc nhở ấm áp: Không nên dễ dàng tặng một bình ức chế Alpha đâu.】

Nhưng mà, Lục Tất Thừa thật là chuyên quyền độc đoán khi đem bình xịt nhét vào áo choàng: “Thế là Lục mỗ từ chối thì thật là bất kính.”

Khóe môi hắn hơi nhếch lên, “Nhưng loại việc này, ngày sau vẫn nên là tôi chủ động.”

“Cái này……” Tống Kinh Kiêu vừa nghe, cảm thấy hơi kỳ quặc, cảm thấy hình như hơi gay. Trong lòng anh thì thầm, sau đó hỏi tiểu tam: “Hắn nói vậy có ý gì vậy? Tôi nghe sao cảm thấy không thích hợp cho lắm?”

Nhưng muốn thu hồi cái bình xịt thì đã quá muộn.

03:【Thôi, đừng hỏi nữa, hỏi mới thành không thích hợp. 】

“……” Tống Kinh Kiêu không hiểu chuyện gì đang diễn ra, bị Lục Tất Thừa ấn ngồi vào ghế trí năng, ngay sau đó, mấy con robot phục vụ nhanh chóng xuất hiện, làm sạch tay anh, phục vụ món ăn, đồng thời phát nhạc, thay đèn bằng bảy viên tinh thạch chiếu sáng…

Cảnh tượng rất là huyền bí.

“Tôi không đói.” Tống Kinh Kiêu nói với Lục Tất Thừa đang đảo chai rượu vang đỏ.

Đối phương như là thấy được sự cảnh giác của anh, từ mâm ăn của hắn lấy một miếng bò bít tết, bỏ vào miệng và nhai, không hề có vấn đề gì.

Lục Tất Thừa nói: “Hãy yên tâm ăn, ăn xong sẽ dẫn cậu đến chỗ nghỉ.”

Tống Kinh Kiêu cảm thấy nghi ngờ: “Bây giờ sao?”

“Ngay bây giờ.” Lục Tất Thừa quyết đoán.

Cuộc sống thay đổi thật là nhanh chóng, nhưng cũng chỉ như thế thôi.

Vậy là, Tống Kinh Kiêu tiếp tục ngơ ngác mơ màng khi cùng với lão đại của tinh tặc trải qua “bữa tiệc dưới ánh nến", sau đó, lại do Lục Tất Thừa dẫn đầu, chọn lựa một chiếc tàu cao cấp trung cỡ trong kho hàng.

“Thích liền cho cậu.” Lục Tất Thừa khẳng khái nói: “Bên cạnh còn có các loại cơ giáp, cậu có thể chọn thoải mái.”

“Ơ?!”

Tống Kinh Kiêu ngạc nhiên, sau đó một lát dài: “Vậy có tốt lắm không? Chúng ta mới quen biết chưa bao lâu mà…”
« Chương TrướcChương Tiếp »