Chương 18: Giày thêu (18)

Khi Thẩm Hoặc bị chính tưởng tượng của mình dọa sợ, một tia sét lóe lên chiếu rọi xung quanh, cũng khiến cậu nhìn rõ bản thân đang sờ cái gì.

Là xương người!

Bên trên bộ xương vẫn còn dính một chút thịt nát, hốc mắt tối om của bộ xương khô còn đang nhìn chằm chằm cậu.

Thẩm Hoặc vội vàng tránh ra, chắp tay trước ngực xin lỗi xương khô.

"Xin lỗi xin lỗi, tôi cũng không cố ý làm phiền, mong ngài bỏ qua cho."

Uỳnh đùng!

Tia chớp thứ hai lại loé lên, Thẩm Hoặc ngẩng đầu nhìn, phát hiện xung quanh đều là xương trắng, một tầng chồng một tầng như ngọn núi ở trong cái hố này.

"Gào!"

Không đợi cậu nhìn thêm, một tiếng dã thú gào rống kéo tới, là con khỉ béo kia đuổi theo!

Thẩm Hoặc thấy vậy vội vàng lủi sâu vào trong đống xương.

Đột nhiên cậu cảm thấy một luống sát khí đánh úp lại, nhưng thứ kia quá nhanh, cậu không kịp né tránh.

Cậu bị đánh bay lên, lại ngã đập người xuống, lăn vài vòng trên mặt đất.

Sau lưng đυ.ng phải tảng đá cứng rắn, trong nháy mắt, cậu chỉ cảm giác được tim gan phèo phổi của mình đã dọn nhà đi chỗ khác, lúc há miệng ho khan còn thể ngửi được mùi máu tanh nồng.

Bà mẹ nó!

Tình hình này không nằm viện cả tháng mới là lạ đấy.

"Khục khục!"

Thẩm Hoặc khó khăn ho hai tiếng, lảo đảo bò dậy.

Sức lực của thứ này rất lớn!

Không biết có phải là ảo giác hay không, cậu thấy con khỉ béo này đã lớn hơn khi nãy rất nhiều.

Thẩm Hoặc kinh ngạc, xoa ngực an ủi trái tim không thoải mái.

Con khỉ béo nằm bò trên đống núi xương, nhìn chằm chằm Thẩm Hoặc. Nước miếng của nó nhỏ ròng ròng trên đống xương, thử thăm dò tiến lên trước vài bước.

Thẩm Hoặc vừa cử động, nó liền nhào tới.

Dưới tình thế cấp bách, Thẩm Hoặc nhặt một khúc xương dưới mặt đất, nhắm đúng lúc con khỉ béo vươn người tới, chọc mạnh vào bụng nó. Sau khi đã cố định nó lại, cậu đạp một cú thật mạnh khiến nó bay ra xa.

Con quái vật này rất lớn, trọng lượng của nó chắc phải ngang với một chiếc xe tải nhỏ, ấy vậy mà bị Thẩm Hoặc đá như đá bóng.

Đáng tiếc không ai thấy được hình ảnh xinh đẹp động lòng người này.

Thẩm Hoặc lăn trên mặt đất hai vòng, bò dậy đã chạy đi ngay lập tức. Không ngờ con quái vật phản ứng rất mau lẹ, lập tức nhảy tới đánh ngã cậu.

Nhìn cái mồm to tanh tưởi đang há rộng như bồn máu trước mặt, Thẩm Hoặc tuyệt vọng.

Ôi! Không ngờ hôm nay mình sẽ bỏ mạng tại nơi này, thật sự không cam lòng.

Mình chết rồi, hai thằng tiểu nhân kia chắc chắn sẽ cười vui như bố rơi xuống giếng.

Cậu không muốn chết!

Trong lúc nguy cấp, trong tay Thẩm Hoặc xuất hiện một luồng ánh sáng đỏ, đánh bay con quái vật, uỳnh một cái nằm gọn trong đống xương khô.

Khi nó tiếp tục nhào lên, một sợi tơ hồng giống như chiếc roi đánh lên người nó đến nỗi bật cả máu đen.

Con khỉ béo bị đánh một lần nữa, đôi mắt đỏ tươi dần dần trở nên nhân tính hóa, xuất hiện một tia ngơ ngẩn và vui sướиɠ nhưng rất nhanh sau đó lại bị màu đỏ tươi che lại.

Con khỉ béo do dự một lúc sau đó quay đầu chạy mất.

Chạy?

Thế mà lại chạy mất rồi!

"Hahaha!"

Họa lớn không chết, Thẩm Hoặc nằm trên mặt đất điên cuồng cười mấy tiếng, để mặc cho cơn mưa lạnh băng cọ rửa thân thể mình.

Sau khi phóng thích hết cảm xúc ở trong lòng, lúc này Thẩm Hoặc mới quan sát sợi tơ hồng trong tay.

Sợi tơ cuộn tròn quanh ngón tay cậu, phần cuối bay bay, không biết điểm dừng ở đâu.

Thẩm Hoặc khẽ vuốt ve, sợi tơ hồng đột nhiên biến mất, tựa như vừa rồi chỉ là ảo giác vậy.

Cậu sờ ngón tay của mình, đầu ngón tay bóng loáng, không có bất cứ thứ gì.

"Là ảo giác sao?"

Thẩm Hoặc lẩm bẩm.

Mưa dần dần nhỏ xuống, cảnh tượng trước mắt vặn vẹo. Núi xương khô chồng chất vừa nãy đột nhiên biến mất, trở thành nghĩa địa. Mà ở một nấm mộ nhỏ bên đường, Thẩm Hoặc phát hiện ra hai cô gái đang nằm ngất xỉu.

"Ổ Đồng, Mã Hi, các chị không sao chứ?"

Thẩm Hoặc gọi nửa ngày không có ai đáp lại, liền dùng ngón tay cái ấn huyệt nhân trung. Mã Hi không có phản ứng, còn Ổ Đồng lại phun ra hai ngụm nước mưa, sau đó dần dần tỉnh lại.

Ổ Đồng vừa mới cử động, lục phủ ngũ tạng đau đến hít hà. Cô nhìn bốn phía xung quanh hỏi Thẩm Hoặc cũng có vẻ chật vật trước mặt.

"Chúng ta đang ở đâu đây? Con quái vật vừa đuổi theo chúng ta đâu mất rồi?"

"Nó chạy rồi. Chúng ta hiện tại đang ở trong một cái nghĩa địa. Còn đi được không?"

Ổ Đồng gật gật đầu, gian nan bò dậy dưới sự trợ giúp của Thẩm Hoặc.

Tia chớp ngắn ngủi xẹt qua, cô nhìn thấy xung quanh đều là những ngôi mộ không có bia.

"Sao chúng ta lại chạy tới nghĩa địa được vậy?"

"Quá trình có hơi phức tạp, nhân lúc con khỉ béo chạy mất, chúng ta phải xuống núi trước, phòng ngừa có chuyện không may lại đến."

"Con khỉ béo là?"

"Con quái vật bụng to kia, trông nó rất giống một con khỉ to béo khổng lồ."

Lời ví von này rất thú vị, Ổ Đồng không nhịn được cười cười.

“A!”

Một tiếng hét vang lên dọa hai người dựng đứng cả lông tơ, cùng quay đầu lại thì nhìn thấy Mã Hi vừa mới tỉnh, lại tiếp tục ngất xỉu. Cô nàng mặt đối mặt, dựa sát khăng khít với một bộ xương khô

Thẩm Hoặc, Ổ Đồng: “……”

So với tình trạng thảm hại của Mã Hi, hai người bọn họ dường như khá may mắn.

Vừa rồi Mã Hi nằm trên mặt đất bị nước mưa lạnh băng xối tỉnh, chờ cô ta động đậy không ngờ lại sờ đến chứ gì đó bóng loáng. Tia chớp xẹt qua, cô ta thấy một bộ xương khô mặt đối mặt với mình hai hốc mắt tối om của nó đang nhìn chằm chằm cô ta một cách thắm thiết.

Mã Hi:……

Mã Hi hét lên một tiếng, hai mắt trợn trắng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Sau đó là hình ảnh người + xương tình tứ dựa sát vào nhau mà hai người Thẩm Hoặc nhìn thấy.

Ổ Đồng tốt bụng vội vàng tách Mã Hi và xương khô ra. Vừa chạm vào cô đã thấy không thích hợp, vội vàng sờ trán Mã Hi.

"Chị ấy sốt rồi!"

"Xem ra chúng ta không xuống núi không được."

Hai người dìu Mã Hi cẩn thận tìm đường xuống núi.

Trời mới đổ mưa lớn, đường núi khó đi vô cùng, lại còn mang theo gánh nặng, cẩn thận không để bị ngã cũng đã hao hết sức lực của họ.

Không biết đi mất bao lâu, chân trời cũng hiện lên tia sáng.

Nhân lúc nghỉ ngơi lấy sức, Thẩm Hoặc lấy di động trong túi ra ấn nhiều lần. Tuy điện thoại cậu không thấm nước, nhưng vật lộn cả đêm như thế kiểu gì thì kiểu cũng xảy ra vấn đề.

Dưới sự kiên trì của Thẩm Hoặc, cuối cùng điện thoại cũng khởi động được.

Trên màn hình hiển thị thời gian là sáu giờ sáng, nói như vậy, bọn họ đã lang thang trong núi ba bốn tiếng rồi?

Bảo sao cậu lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Lang thang trong núi quá lâu, còn bị mưa xối cả đêm, không chỉ thế còn tiêu hao thể lực quá độ, có vẻ như cậu đã phát sốt.Thẩm Hoặc thử gọi điện thoại tìm người giúp đỡ, nhưng lại không có tín hiệu. Trong loa điện thoại chỉ vang lên những tiếng tút tút vô nghĩa. Thẩm Hoặc nhíu mày, gọi liên tục vài lần, cuối cùng mới chịu từ bỏ.

Nếu không tìm thấy cứu viện, bọn họ thực sự sẽ chết ở nơi này!