Chương 4: Giày thêu (4)

Nhìn thấy tầm mắt mọi người đều dừng trên người mình, Thích Mộng Mạn hơi cong môi, ánh mắt hiện lên ác ý.

Trong lòng Thẩm Hoặc bỗng cảm thấy không ổn.

Quả nhiên...

“Cậu chính là Thẩm Hoặc, người bị bôi đen trên toàn mạng xã hội ngày hôm qua, bị hàng vạn người trào phúng, antifan gấp trăm lần fans kia đó sao? Trên đó nói cậu là đồng tính luyến ái, còn đi theo ông già… hầu ngủ, có phải là thật không vậy?”

Thích Mộng Mạn đắp nặn hình tượng một em gái ngọt ngào, nhưng miệng lại rất độc.

Thật ra xã hội bây giờ đều đã có thể chấp nhận đồng tính luyến ái, nhưng giới giải trí thì lại khác. Yêu cầu đối với nghệ sĩ rất nghiêm khắc, bất kỳ là vết nhơ nào cũng có thể khiến nghệ sĩ đó thân bại danh liệt, vướng vòng lao lý.

Thích Mộng Mạn nói như vậy, hoàn toàn phơi bày chuyện lùm xùm của Thẩm Hoặc cho tất cả người ở đây biết.

Kẻ cơ bắp cuồn cuộn ngồi ở phía trước rõ ràng lộ ra vẻ mặt ghê tởm, dường như chỉ cần nhìn thấy Thẩm Hoặc thôi đã khiến anh ta buồn nôn, trực tiếp quay đầu lên, cho Thẩm Hoặc một cái gáy.

Mà ngồi trên tên cơ bắp kia là một chị gái tóc dài trang điểm đậm, đi theo hướng người đẹp trưởng thành, liếc mắt nhìn Thẩm Hoặc đầy khinh bỉ.

“Này, phó đạo diễn, lát nữa đến chỗ quay phim, tôi không muốn đi chung với cậu ta. Nghe nói cái giới này của cậu ta thật sự rất ghê tởm, chẳng may có bệnh gì đó rồi lây cho tôi, fans của tôi sẽ làm ầm ĩ lên đó!”

Chỉ vì một câu của Thích Mộng Mạn, ấn tượng của mọi người trên xe đối với Thẩm Hoặc đã thành số âm.

Hai bên dường như cách nhau một ngọn núi thật dày, không khí tại hiện trường trở nên căng thẳng.

Thích Mộng Mạn thấy mục đích của mình đã đạt được, lúc này mới áy náy che miệng, giả bộ đáng thương xin lỗi Thẩm Hoặc:

“Rất xin lỗi, xem cái miệng này của tôi, sao có thể nói linh tinh mấy chuyện như thế này chứ? Anh Thẩm Hoặc, tôi không cố ý đâu, anh đừng giận tôi có được không?”

Cô ta chớp chớp mắt, trong ánh mắt nhìn như linh động toàn là cảm xúc chán ghét, khiến gương mặt còn có vài phần dễ nhìn của cô ta hoàn toàn trở nên vặn vẹo.

Thẩm Hoặc nhìn cô ta một cái, không nói gì.

Thích Mộng Mạn lại giống như đánh thắng trận, đắc ý trở lại vị trí của mình.

Không phải Thẩm Hoặc không phản bác cô ta, mà là hiện giờ toàn bộ lực chú ý của cậu đều đặt trên cửa kính xe cách đó không xa.

Đôi giày thêu kia lại xuất hiện!

Lúc này không còn cách lớp kính nữa, mà đã ở hẳn trong xe, ngay gần Thích Mộng Mạn. Mũi nhọn của đôi giày ướt sũng, máu hòa cùng nước mưa nhỏ từng giọt trên vai cô ta.

Từng giọt, từng giọt, quần áo của cô ta nhanh chóng ướt hết.

Thích Mộng Mạn rùng mình, lẩm bẩm:

“Nhiệt độ trong xe cũng thấp quá rồi.”

Nói xong cô ta liền tìm nút điều khiển điều hòa bên mạn xe, nhấn tăng nhiệt độ, hoàn toàn không biết, một đôi giày thêu đang lơ lửng trên đầu vai nhỏ xuống từng giọt máu, nhanh chóng nhiễm đỏ nửa người cô ta.

Ngay khi Thẩm Hoặc vừa chớp mắt, đôi giày thêu kia lại biến mất không thấy.

Đôi giày thêu màu đỏ cứ như một cô gái nghịch ngợm giở trò đùa dai, sau khi dọa Thẩm Hoặc xong thì lại biến mất trong nháy mắt.

“Lộp bộp, lộp bộp!”

Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, sắc trời cũng tối đen như mực.

Lúc này hai bên cửa sổ đều là cây rừng rậm rạp, hình như bọn họ đang đi trên sườn núi, liếc mắt nhìn ra ngoài là có thể nhìn thấy núi đá như ẩn như hiện trong màn mưa.

Nơi bọn họ muốn đến là quỷ thành.

Vì muốn hiểu rõ hơn về quỷ thành, trước đó cậu còn lên mạng tra thông tin về nơi này.

Tòa thành này được dựng ở sâu trong núi, theo truyền thuyết kể lại, trước đây quỷ thành đã từng là một bãi tha ma, do đó có rất nhiều chuyện quỷ dị xảy ra, còn có thông tin nói, trong bãi tha ma có một con quỷ khát máu, thường xuyên đi ra ăn thịt người.

Sau đó dân bản xứ mời một vị đạo trưởng đến, san bằng bãi tha ma, xây dựng một tòa quỷ thành để trấn áp ác ma. Sau khi trấn áp. Bãi tha ma đã khôi phục sự yên bình vốn có.

Chẳng qua đã nhiều quá nhiều năm, trong một trận mưa đặc biệt lớn, núi đất sạt lở, chôn vùi toàn bộ thôn làng vào lòng đất, chỉ còn lại một tòa quỷ thành đứng sừng sững giữa đất trời.

Nghe nói hiện giờ vẫn còn nghe thấy tiếng kêu rên bên trong quỷ thành, mọi người hay kháo nhau, tiếng kêu rên đó là của quỷ hồn treo trên cây hòe đầu thôn.

Lời đồn đại trên mạng xôn xao, một vài nhà tư bản nhanh chóng bắt lấy cơ hội này, xây dựng khách sạn ngay bên cạnh quỷ thành, hấp dẫn không ít người thích thám hiểm lui tới.

Mà đích đến của bọn họ tối nay chính là khách sạn bên ngoài quỷ thành.

Trên mạng có không ít ảnh chụp của khách sạn, Thẩm Hoặc click mở ảnh chụp, vừa nhìn đã vô thức nhíu mày.

Những ảnh chụp đó đều mờ ảo như nhau, cứ như tùy ý chụp lại trong quá trình di chuyển. Trong đó có một cái hấp dẫn sự chú ý của Thẩm Hoặc.

Đèn l*иg màu đỏ rực, nhìn đâu cũng thấy, dù là hành lang hay bên ngoài hẻm nhỏ, đều là những chiếc đèn l*иg đỏ không đếm được số lượng.

Đèn l*иg vừa tròn vừa lớn, bên dưới treo vài sợi tơ vàng rủ xuống.

Nhưng trong rừng núi cao lớn đen đặc, trang trí bằng đèn l*иg đỏ, không những không có chút không khí vui mừng nào, ngược lại còn cho người ta cảm thấy quỷ dị.

“Két!!!!”

Đúng lúc này, xe đột nhiên phanh lại!

Mọi người trong xe ồn ào oán giận, chỉ có Thẩm Hoặc nhìn chằm chằm bên ngoài xe, bởi vì cậu lại nghe thấy tiếng khóc của ma nữ không đầu.

Tiếng trước so với tiếng sau càng thê lương hơn, càng bén nhọn hơn.

Chỉ nghe một tiếng xoàn xoạt, cánh cửa hai bên trước sau đều tự động mở.

“Uỳnh uỳnh!”

Một luồng hơi ẩm phả vào mặt, sau đó, có người bước lên xe từ phía cửa sau.

Anh ta đi như kiểu đường này là của bố mày, mỗi một bước nện xuống đều phát ra tiếng ruỳnh ruỳnh rất lớn.

Người đó đội một chiếc mũ trúc, vành mũ kéo rất thấp, chỉ nhìn thấy bờ môi tái nhợt. Dáng người anh ta cao lớn, cảm giác rất mạnh mẽ, thoạt nhìn trông có vẻ cực kỳ nguy hiểm.

Mà khi ánh mắt anh ta đảo qua người Thẩm Hoặc, trong lòng cậu chợt nặng nề.

Đó là loại ánh mắt gì?