Trước khi đi, cậu cũng không dám bật đèn lên nhìn thử, người nam nhân trần như nhộng đang nằm trên giường ruốt cuộc là ai. Chúc Lâm tỉnh dậy, bàn tay với sang bên cạnh để tìm kiếm ai đó, nhưng lại là một mảnh trống không.
Hắn thực tủy biết vị, đúng lý hợp tình nói Giang Du Bạch đã cướp đi đêm đầu tiên của mình, bắt cậu phải chịu trách nhiệm cho bằng được.
“Cậu thì bị sao hả? Tôi mới là thằng bị đè này, cậu còn mặt mũi bắt tôi chịu trách nhiệm? Mẹ nó chứ, vớ va vớ vẩn, có chịu trách nhiệm thì cũng là cậu phải chịu trách nhiệm với tôi mới đúng.”
“Được, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.”
Mọi nỗ lực giãy dụa cùng chống đối đều là vô ích.
Mắng cũng không mắng được, đánh đấm thì lại càng không xong, Giang Du Bạch quyết định đầu hàng và sống tùy ý.
Cho đến khi Thẩm Thanh Nhiên (người mà Giang Du Bạch thích) ra nước ngoài.
"Chu Lâm, tôi là quái vật, không có người nào thích quái vật."
"Không, tôi thích em, tôi là biếи ŧɦái, tôi thích nhất tiểu quái vật.” Nhật thiên nhật địa tạc mao khóc bao song tính chịu VS phúc hắc nội liễm mãn đầu óc màu vàng phế liệu công Tips: Thụ là song tính, giai đoạn trước thích người khác, hậu kỳ cùng công 1V1 .