Chương 8

"Khụ khụ khụ..." Lục Khải bị nghẹn, hắn sắp cười điên rồi: "Ha ha ha ngại quá, hai người tiếp tục giao lưu đi."

Thực ra hắn cũng rất muốn biết, Hứa Bạc Tô có phải xử nam hay không!

"Sao cậu không tự mình trải nghiệm thử?" Hứa Bạc Tô bình tĩnh cười nói.

Hả.. Câu trả lời này quá trôi chảy.

Chả dễ chọc gì cả.

Trương Tự cảm thấy kiệt sức, tự mình buồn bực uống rượu.

Người khác không ngừng dùng ánh mắt trao đổi, nhưng một câu cũng không dám nói linh tinh.

Trước đó Trương Tự đã uống không ít, dưới sự phát huy tác dụng của cồn, não bộ càng ngày càng trì trệ.

Cậu biết bản thân sắp không ổn.

Uống xong một hớp cuối cùng, đặt ly rượu lên bàn, Trương Từ lẩm nhẩm nói: "Uống không nổi nữa, tôi đi WC, rồi trở về nhà...nấc..." Ợ một cái, tiếp tục nói: "Cảm ơn rượu của mọi người, có duyên gặp lại?"

Mọi người trơ mắt nhìn cậu đứng lên, lại một tiếng loảng xoảng té ngã trên người Hứa Bạc Tô.

Người đàn ông chờ đợi thời cơ, đúng lúc mở tay ra ôm lấy người.

Hai người còn lại thở phào nhẹ nhõm.

Được, việc này coi như kết cục đã định.

"Cậu mang cậu ta đi đâu?" Thẩm Phi Khanh nói: "Đưa hai người đến khách sạn hay đến chỗ cậu đang ở?"

Hứa Bạc Tô nói: "Khách sạn, trong nhà hơi nhỏ, cậu ấy uống say rồi nói không chừng sẽ giày vò lăn lộn."

"Này... " Lục Khải há miệng, dùng chút lương tâm cuối cùng của hắn phát biểu: "Cậu thật sự muốn quen cậu ta?"

Hôm nay vừa quen...sao sẽ...

"Xem tình hình." Hứa Bạc Tô cho đáp án ba chữ không hề thực tế, ôm Trương Tự xuống lầu.

Người từng say rượu đều biết, có lúc không thể khống chế thân thể, não cũng rất trì tệ, nhưng ý thức vẫn coi như tỉnh táo.

"Tôi muốn đi WC..." Trương Tự bứt rứt lại khó chịu, hiện tại đầy đầu đều muốn đi xả lũ.

Căn bản không suy nghĩ vấn đề thất thân hay không.

"Được, mang cậu đi WC." Hứa Bạc Tô khẽ trả lời, nói với Thẩm Phi Khanh một tiếng: "Cậu đi thanh toán, tôi mang cậu ấy đi một lát."

Bóng lưng vội vã, Thẩm Phi Khanh và Lục Khải nhìn thấy một trận cảm thán, đây chính là người đàn ông đã có đối tượng, đối tượng nói cái gì thì là cái đó.

Chỉ có điều, loại tình cờ gặp gỡ không đáng tin này, hai người họ thật sự không có lòng tin gì.

Không nói cái khác, chỉ với người nhà Hứa Bạc Tô đã chịu không nổi.

Chàng trai bình thường như Trương Tự, không được.

*

Đi wc là việc nhạy cảm với Trương Tự, vì cấu tạo thân thể của cậu không giống người khác.

Tuy bên ngoài nhìn là nam, giới tính cũng là nam, nhưng ông trời trêu đùa cậu, tặng cho cậu thêm một phần quà.

Do phần quà này, Trương Tự từ nhỏ đến lớn chưa từng để ngực trần trước mặt người khác, không tham gia các loại vận động thể thao bơi lội.

Cậu rất cẩn thận, ý thức bảo vệ bản thân cũng rất mạnh.

Ví dụ hiện tại, dù người đã say xiêu vẹo, Trương Tự vẫn yêu cầu Hứa Bạc Tô đưa cậu vào buồng vệ sinh.

"Này...anh đợi tôi ở đây." Trương Tự vịn cửa, ra sức đẩy Hứa Bạc Tô ra ngoài.

"..." Hứa Bạc Tô lập tức nhíu mày, người này ngay cả đứng cũng không vững, còn cậy mạnh: "Tôi đỡ cậu."

"Không, không cần." Trương Tự phản ứng rất lớn, tiếp tục xô đẩy người đàn ông cao khỏe hơn cậu, thậm chí mang theo hương vị cầu xin: "Anh ra ngoài, nhanh đi, tôi nhịn không nổi nữa."

Nước rượu uống vào hiện tại đang chen chúc trong bàng quang cậu, chen lấn muốn ra ngoài.

"Được, tôi ra ngoài..." Hứa Bạc Tô bất lực, chỉ đành đợi ngoài cửa, thuận tiện chú ý động tĩnh bên trong.

Trương Tự uống say nhưng không nôn, vì rượu cậu uống vào trong bụng rất nhanh chuyển hóa thành xuy xuy trong bàng quang.

Đi vệ sinh xong, Trương Tự thoải mái thở phào, đồng thời cũng tỉnh táo hơn nhiều, trong đầu cậu hiện tại chỉ còn lại một ý nghĩ, về nhà.

Hứa Bạc Tô đợi bên ngoài nhìn thấy quỷ say rượu mở cửa, trực tiếp lướt qua người anh, nằm sấp trên bồn rửa tay rửa tay rửa mặt.

Bộ dáng muốn nhanh tỉnh táo lại.

Không sai, Trương Tự chính là nghĩ như vậy, nên dùng sức tạt nước lạnh lên mặt mình.

Nhưng lúc xoay người vẫn cảm thấy choáng váng, hai chân không có sức.

"Đã bảo cậu đừng cậy mạnh, cậu còn không nghe." Một thanh âm mang theo chút trách cứ truyền đến, đồng thời Trương Tự bị hai cánh tay có lực ôm vào trong l*иg ngực nở nang khỏe mạnh, rồi bị bế lên.

Trong nháy mắt hai chân rời khỏi mặt đất, Trương Tự tim đập nhanh, có cảm giác không an toàn sắp mất đi gì đó.

Giữa lúc thần kinh nhạy cảm gián đoạn, dù cậu vùng vẫy, nhưng không có sức lực gì.

"Anh...Hứa..." Hứa gì nhỉ, người bạn mới quen vào tối nay, Trương Tự nhớ không nổi tên người ta, dứt khoát thè lưỡi trực tiếp dặn dò nói: "Đưa tôi đến khách sạn là được, cảm ơn anh."

"Ừ." Người đàn ông ôm cậu bình tĩnh trả lời một tiếng.

Trương Tự nhận được câu trả lời, an tâm làm ổ trong l*иg ngực người khác, đợi đến lúc trong không gian độc lập, tính toán ngủ một giấc không kiêng nể.

Cho nên không biết, lúc cậu bị Hứa Bạc Tô ôm ra ngoài, người toàn bộ quán bar đều đang suy đoán, họ sẽ làm mấy lần vào tối nay?