Chương 30: Thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn

Đứng ở ngoài cửa, hắn quay đầu đi, trong lúc lơ đãng liền nhìn thấy tiểu cô nương mang y phục màu xanh đang ngồi hóng gió trong đình, trong tay còn có đồ ăn cho cá, đang vứt vào trong ao.

Đón ánh nắng, một ánh sáng màu vàng nhợt nhạt mông lung bao vây tiểu cô nương ở trong.

Nàng hoàn toàn không biết có rất nhiều đôi mắt âm thầm hoặc là tò mò thử, hoặc là ghen ghét hâm mộ đang đánh giá nàng.

Mà trong đôi mắt chuyên chú kia chỉ nhìn chằm chằm vào cá chép màu vàng ở trong ao.

Tự nhiên cũng không biết, phía ngoài cái cổng vòm hình bán nguyệt kia có một ánh mắt sắc bén nóng rực dị thường đang nhìn nàng.

Cuối cùng Ngu Nghiên dãn đôi lông mày ra, sắc mặt cũng trở nên ôn hòa. Vấn đề mà Bùi Sóc nhắc đến, có lẽ hắn vẫn chưa nghĩ thông suốt.

Thấp thấp nhẹ nhàng lẩm bẩm, làm như nói cho bản thân mình nghe.

“Muốn tránh, thì chỉ có thể nhốt lại.”



Tiệc mừng thọ của Bùi lão phu nhân còn chưa kết thúc, tỳ nữ liền tới truyền lời, kêu Minh Nhiêu về nhà.

Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, từ lúc ban đầu tách ra vẫn chưa từng gặp lại Trần thị.

Khi ra khỏi cửa phủ, đúng lúc nhìn thấy đại ca và nhị ca sóng vai nhau từ bên kia đi đến.

Biểu tình của Nhị ca rất nghiêm túc, đại ca vẫn bình tĩnh trầm ổn.

Minh Nhiêu nhìn xe ngựa Minh phủ ngừng ở trước mặt, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Thời gian vẫn còn sớm, vì sao mẫu thân đã vội vã rời đi?”

Nhị ca Minh Trác Tích trầm mặc: “Có lẽ là Minh Vân lại gây chuyện, bị mẫu thân mang về trước.”

Minh Nhiêu sửng sốt, liếc nhìn đại ca.

Lúc này mới trong chốc lát, không biết lại ra chuyện gì, không phải là chuyện lén lút gặp mặt Vương Tuấn Dương đã truyền tới lỗ tai Trần thị chứ? Nàng ta cũng thật là không cẩn thận.

Huynh muội ba người ôm tâm tư ngồi trên xe ngựa, trở về Minh phủ.

**

Vào đêm, Minh Vân còn chưa tỉnh lại, khoảng cách từ khi phát hiện nàng ta hôn mê đã qua bốn canh giờ.

Từ trước đến nay Trần thị thấy dáng vẻ nửa chết nửa sống của nữ nhi mình, trái tim như bị đao cắt, hốc mắt đỏ bừng.

Máu trên đầu Minh Vân đã ngừng chảy ra nhưng sắc mặt nàng ta vẫn tái nhợt, không hề có chút huyết sắc, hơi thở càng mỏng manh, Trần thị lạnh giọng chất vấn ngự y:

“Vì sao nữ nhi của ta vẫn chưa tỉnh lại?”

Đã hồi phủ từ sớm nhưng Trần thị đã thỉnh vài vị đại phu dân gian, đáng tiếc hiệu quả trị liệu là cực kỳ nhỏ.

Ngự y ở hai bên giường chính là do Tĩnh Lị trưởng công chúa đêm khuya phái người đến đây, khi lão công gia phủ Tín Quốc Công còn sống đã từng có ân với Tĩnh Lị trưởng công chúa, lúc này Trần thị có lời thỉnh cầu, trưởng công chúa không nói hai lời liền giúp đỡ.

Ngự y nói: “Đại cô nương bị thương ở phần đầu, cái này… Phần đầu là nơi phức tạp nhất, khi nào tỉnh lại, khó mà nói được.”

Ngu Nghiên khống chế sức lực rất tốt, hắn không làm Minh Vân đi đời nhà ma, cũng không làm nàng ta có thể tỉnh lại nhanh được.

Minh phủ loạn thành một đoàn, người khởi xướng đang ở trong chính điện cùng đánh cờ với Cảnh Huyền đế.

“Đã rất lâu A Nghiên không chủ động tìm trẫm chơi cờ.” Lục Sanh Phong nhìn nam nhân đã quá nửa đêm còn ăn vạ ở nơi này không chịu đi, có chút thụ sủng nhược kinh: “Đã rất lâu không còn thân mật giống như năm đó.”

Từ sau khi Ngu gia xảy ra biến cố, nhà tan cửa nát, sau khi hắn đi Tây Bắc, bằng hữu từ nhỏ đến lớn cùng chơi với nhau cuối cùng lại càng lúc càng xa cách nhau hơn.

Hiện giờ lại là quân thần, càng không có cách nào nhìn lại tình nghĩa năm đó.

Ngu Nghiên lười biếng chống má, ngón tay vuốt ve quân cờ.

Trên bàn cờ thượng, từng quân cờ đều dùng ngọc nguyên chất chế tạo thành, cảm giác hơi lành lạnh trơn nhẵn, mỗi một cái đều do Cảnh Huyền đế tự mình mài giũa. Ngu Nghiên híp một nửa con mắt, không chút để tâm thả một con cờ lên trên mặt bàn cờ.

“Ngươi muốn làm gì?”

Đế vương trẻ tuổi không có chút dáng vẻ quân chủ nào, hắn làm rối bàn cờ không có một bước thắng nào, thật cẩn thận mà cất những con cờ bảo bối bằng ngọc thạch này vào trong hộp, sau đó hắn đứng lên đi đến bên người Ngu Nghiên.

“A Nghiên, có phải ngươi đang chủ động lấy lòng ta hay không? Trẫm đã sớm nói qua, đồ của trẫm chính là đồ của ngươi, rốt cuộc ngươi có nguyện ý tin tưởng hay không?” Lục Sanh Phong chán ghét liếc mắt nhìn long ỷ tượng trưng cho địa vị tôn quý kia: “Nếu như ngươi muốn làm Hoàng đế thì ta cũng có thể nhường cho ngươi, như thế nào? Chỉ cần ngươi và ta vẫn tốt đẹp như trước đây.”

Đêm khuya, sớm đã qua canh giờ Ngu Nghiên đi ngủ, hắn buồn ngủ mà nhắm mắt lại, không hề đem những lời nói mê sảng của đế vương trẻ tuổi này đặt ở trong lòng.

“Bệ hạ đừng có nói những lời này, Thái hậu nghe xong thì sẽ không cao hứng.”

Nhắc tới Thái hậu, Lục Sanh Phong không dám lại oán giận.

Qua một lúc lâu, hắn mới thở dài một tiếng, dùng âm thanh cực thấp suy sụp tự nói: “Vì sao mẫu hậu nâng đỡ trẫm lên thượng vị, trẫm cũng không biết, đơn giản chính là muốn xem trẫm đắn đo…”

Hoàng đế hạ xuống một lát, dùng tay lau mặt, lại nở nụ cười.

“A Nghiên có việc gì muốn nói với trẫm sao?”

Ngu Nghiên là người lười biếng như thế, đêm khuya còn cùng hắn chơi cờ, nhất định là có đại sự.

Ngu Nghiên chậm rãi mở mắt ra.

“Thần nghĩ muốn thỉnh tấu bệ hạ, sớm ngày tứ hôn cho vi thần.”

“Nhưng trẫm nghe nói, Minh gia cô nương có chút ngoài ý muốn…”

“Nàng ấy dù không thức dậy, người ta cũng đã định rồi, phía bên Thái hậu, mong rằng bệ hạ có thể giúp ta.” Ngu Nghiên nói: “Nghe thuộc hạ nói Tây Bắc mới khai quật được một đám ngọc thạch, nếu việc này có thể thành…”

“Một lời đã định!”



Sáng sớm ngày thứ hai, cửa phủ Tín Quốc Công bị gõ vang.

Có người hầu hoang mang rối loạn mà chạy tiến nội viện, thở hổn hển: “Lão gia phu nhân, không tốt! Ngoài cửa… Ngoài cửa…”

“Hấp tấp bộp chộp, ngoài cửa làm sao vậy?” Một đêm không ngủ, Trần thị xoa huyệt Thái Dương, biểu tình tiều tụy.

“An Bắc Hầu! Hắn đã tới cửa!!”

Loảng xoảng, Tín Quốc Công ném bát trà, sợ tới mức mặt không có chút máu, cơ thể Trần thị quơ quơ, ngực thình thịch nhảy dựng lên.

Bị sát tinh này tìm tới trước cửa, có lẽ Minh phủ sắp phải chịu tai vạ đến nơi.

Ngoài phủ Tín Quốc Công.

Nam tử một thân áo gấm màu vàng họa tiết vân mây, thân hình cao lớn đứng thẳng, hắn cười như không cười, mắt phượng nhìn chăm chú vào bảng hiệu Minh phủ toát ra cảm xúc khiến cho người ta khó hiểu.

Bàn tay thon dài rũ xuống bên người, bàn tay hơi gầy lộ ra mạch máu màu xanh trên mu bàn tay, đầu ngón tay kẹp một phong thư màu vàng nhạt.

Ngu Nghiên mang theo hôn thư của Minh Nhiêu tìm tới trước cửa.