Chương 37: Tỷ phu

“Hầu gia? Hầu gia?” Minh Nhiêu giống giống như đang làm kẻ trộm vậy, sợ bị người trong phòng phát hiện ra được, nàng dùng thanh âm có thể so ra chẳng khác gì âm thanh của mèo nhỏ, hừ nhẹ: “Không có gì đáng nghe cả, chúng ta đi thôi?”

Nàng từ đầu đến cuối không dám cúi đầu nhìn xuống, khẩn trương đến mức toàn thân căng chặt.

Từ trước trước nay không ai sẽ mang nàng đến cao như vậy, nàng không thể cảm nhận được niềm vui từ chỗ cao, dù sao thì mạng nhỏ của nàng sắp bị dọa chết rồi.

“Chuyện của Vương Tuấn Dương ta không quan tâm, người làm ơn đưa ta đi xuống đi được không?”

Minh Nhiêu thấy hắn thật lâu cũng không để ý đến chính mình, nôn nóng mà giơ tay lôi kéo ống tay áo của đối phương.

“Uy… Ngươi nói gì đi.”

Đột nhiên bên cạnh có một con chim nhỏ bay qua, Minh Nhiêu sợ tới mức run rẩy, đột nhiên cử động, liền mất cân bằng, cơ thể như không chịu khống mà liền hướng bên cạnh ngã xuống.

Nam nhân đột nhiên đem nàng ôm càng chặt hơn.

Cánh tay hắn rất mạnh, eo bụng cũng vậy, lôi kéo nàng trở về vị trí cũ, chính bản thân hắn cũng không có chút sứt mẻ gì.

Ngu Nghiên siết chặt vòng tay, đầu vẫn hướng về nơi khác.

Hắn trầm mặc hồi lâu, mới thấp giọng hoãn nói: “Cho dù ta có ngã chết, cũng sẽ không để cho ngươi bị thương.”

Minh Nhiêu hơi sững sờ, một hồi lâu sau mới phản ứng lại được, rồi mới chậm rì rì mà “A” một tiếng.

Trong lúc nhất thời, hai người đều không nói gì cả.

Cứ như vậy giằng co hồi lâu, dưới lầu truyền đến tiếng bước chân.

Ngu Nghiên rũ mắt nhìn lại.

Một thân y phục màu trắng ánh trăng của một thư sinh yếu ớt cùng với tiểu cô nương váy đỏ, hai người một trước một sau từ trong phòng đi ra.

“Vương công tử…” Lý cô nương thẹn thùng nói: “Vừa rồi những gì ta mới nói không phải nói đùa, ngươi hãy suy xét một chút.”

Vương Tuấn Dương không đáp lời, chỉ nhàn nhạt nở nụ cười.

“Ta sẽ hướng nhắc tới ngươi với phụ thân của ta, để ông tiến cử ngươi đến Lại Bộ nhậm chức, có phụ thân của ta chăm sóc, ngươi ở Kinh thành liền không một mình rồi.”

Vương Tuấn Dương ôn thanh nói: “Cảm ơn ngươi, Lý tiểu thư.”

Hai người bọn họ sóng vai đi ra ngoài, ra đến cửa, mới một trái một phải đường ai nấy đi.

Người đi rồi, không còn lý do để tiếp tục ngồi ở trên cây nữa.

Ngu Nghiên ôm người từ trên cây nhảy xuống, vững vàng mà nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Sau khi Minh Nhiêu đứng vững, hắn không có do dự mà đem người buông ra, động tác quyết đoán không lưu luyến, chỉ trong lòng lại như có như không có chút cảm giác tiếc nuối.

Minh Nhiêu bị hắn ôm lâu như vậy, lỗ tai đã sớm đỏ rực, nàng cảm thấy thập phần không được tự nhiên. Đứng yên một lúc liền hướng đối phương hành lễ, tính đi vòng qua hắn để rời đi.

Vừa đi ngang qua hắn, Ngu Nghiên đột nhiên nói: “Ngươi cùng tên thư sinh kia có hôn ước, tốt nhất vẫn là nên để ý một chút đi.”

Minh Nhiêu lảo đảo sũy ngã, nàng khϊếp sợ quay đầu lại: “Làm sao ngươi biết được?”

Ngu Nghiên trên mặt cười nhạt: “Hôn thư của ngươi, là do bản hầu đưa trở về.”

Minh Nhiêu thế mới biết vì sao ngày đó hắn lại tới Minh gia, nàng há miệng thở dốc, cuối cùng không đem câu “Ngươi có lòng tốt như vậy sao?” nói ra.

Không nhắc tới thôi, nếu hắn chủ động nhắc tới, Minh Nhiêu nhất định phải cùng hắn giải thích rõ ràng.

“Hầu gia, ta cùng với Vương công tử kia, a không, cái tên thư sinh kia, một chút cảm tình cũng không có, hắn mới vừa cùng người khác gặp mặt lén lút, trong lòng ta một chút khổ sở cũng không có, thật đấy.”

“Hơn nữa chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi, hôn sự đã hủy bỏ, hắn hiện tại muốn ở cùng ai là tự do của hắn, cùng ta một phần quan hệ cũng không có.”

Ký ức kiếp trước đã hoàn toàn khắc sâu vào trong thân thể nàng, nàng thật sự rất sợ nhìn thấy bộ dạng nổi điên của Ngu Nghiên.

Nàng nghiêm túc mà giải thích với hắn đến lần thứ hai, Ngu Nghiên lúc đầu còn cho rằng là nàng đang lừa hắn, nhưng lúc này, nàng thật sự nghiêm túc, nàng đối với cái tên thư sinh thay lòng đổi dạ, vong ân phụ nghĩa kia không hề có tình cảm.

Ngu Nghiên cũng không rõ mình đang bị làm sao nữa

Khóe miệng hắn như như không còn nghe hắn điều khiển, luôn không tự chủ được mà giương cao lên.

Hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn chịu không được, tùy ý để môi mình nhếch lên, ý cười nhà nhàn nhạn liền liện lên.

“Nhị tiểu thư cùng với bản hầu nói chuyện này để làm gì, bản hầu cũng đâu có quan tâm.”

“Nga……”

Minh Nhiêu chớp chớp mắt, không biết hắn lại nhớ tới chuyện gì mà vui vẻ như vậy.

Ngu Nghiên ho nhẹ một tiếng, thanh giọng một chút, ưỡn ngực ngẩng đầu, khoanh tay đi về phía trước hai bước, đi đến phía sau nàng, lại đi vòng trở về. Hắn đi xung quanh nàng trong chốc lát, một bộ dáng đắc ý dào dạt như thế kia, Minh Nhiêu chưa từng nhìn thấy qua bao giờ.

Giống như là… khi còn nhỏ nàng từng nuôi qua một con chó vàng lớn, mỗi lần ném cho nó một khối xương to, con cho đó đều liều mạng mà vẫy đuôi, vây quanh nàng nhảy nhót lung tung.

Bỗng nhiên lại nghe Ngu Nghiên hỏi một câu khó hiểu:

“Trạng Nguyên lang năm nay đã hai mươi?”

Minh Nhiêu ngốc một cái chớp mắt: “Hình như… là thế?”

Nàng thật đúng thật là không biết.

Mặc dù trên hôn thư là có ghi sinh thần bát tự của Vương Tuấn Dương, nhưng nàng chưa bao giờ để ý đến nó.

Ngu Nghiên xem qua một lần liền nhớ kỹ: “Bản hầu lúc trước rảnh rỗi đều ngồi soạn ra một bộ sách luận, đế sư cùng hàn lâm đều khen không dứt miệng.”

Hắn hừ lạnh một tiếng: “Năm ấy bản hầu mới mười bốn.”

Minh Nhiêu không hiểu ra sao: “Hả?”

Cho nên?

“Hầu gia… thật lợi hại?”

“Chà.” m cuối hơi cai lên, xem ra cũng khó có thể che giấu đi sự tự đắc: “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Đưa ngươi về.”

Minh Nhiêu lui về phía sau một bước, cự tuyệt nói: “Không phiền đến ngài đâu, ta tự mình trở về là được rồi.”

Ngu Nghiên đuôi lông mày hơi nhếch lên: “Không cần khách khí, ngươi và ta cũng coi như là chỗ quen biết. "

Minh Nhiêu nghiêng đầu, nghe không hiểu.

Ngu Nghiên thấp giọng cười, tiến lên phía trước gần nửa bước, lời thoái thác của nàng biến mất không còn gì.

“Bản hầu cùng đại tỷ của tiểu thư đã có hôn ước, theo lý thuyết, cũng coi như là người một nhà rồi.”

Trên mặt đột nhiên hiện lên một tia quẫn bách.

Quay đầu đi, tránh đi đôi mắt trong sáng của nàng.

Bên tai có chút nóng lên, thanh âm đột nhiên thấp xuống.

“Không bằng… kêu một tiếng tỷ phu nghe một chút.”

Tác giả có lời muốn nói: Biếи ŧɦái