Chương 42: Đưa nàng về

Sáng sớm ngày tiếp theo, Minh Nhiêu mở cửa phòng ra, xa xa đã nhìn thấy một người nam nhân đứng trước cửa sân.

Hắn đưa lưng về phía mình, hơi chắp tay và ngước đầu lên không biết đang nhìn cái gì.

Minh Nhiêu đóng kín cửa, sửa sang lại y phục rồi từ từ đi tới.

Khi đi đến trước mặt người nam nhân, hành lễ: “Hầu gia vạn phúc.”

Ngu Nghiên ừ một tiếng, không hề nhìn nàng: “Ngủ có ngon không?”

“Khá ngon.”

“Dọn đồ một chút, ta đưa ngươi về nhà.”

Lại đưa nàng về nhà?

“Không cần, ta…”

Ngu Nghiên liếc nàng một cái, trong ánh mắt thể hiện sự kiên quyết không cho phép từ chối.

“Vậy… Đa tạ Hầu gia.”

Nàng cúi đầu, khéo léo đi theo sau nam nhân, mơ hồ ngửi thấy được mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái.

Hơi ngẩng đầu, lại nhẹ nhàng ngửi một cái.

Hình như hắn vừa mới tắm xong.

Lúc nàng trở về ngồi trên xe ngựa, con ngựa của Minh Trác Tích đã có người cưỡi về trước.

Ngu Nghiên cưỡi ngựa và chậm rãi khoan thai đi phía sau xe ngựa, dáng vẻ lười biếng, không nóng nảy chút nào.

Hôm qua không ra ngoài cả ngày, hôm nay có ít chuyện không thể không xử lý đã được đưa đến phủ, nhưng giờ phút này tâm tư của hắn còn dừng lại vào tối hôm qua, ngay cả ct cưỡi ngựa chạy song song với hắn cũng chưa từng phát hiện qua.

“Chủ tử? Chủ tử?”

Ngu Nghiên hoàn hồn: “Ừ?”

“Hôm qua sinh nhật của ngài, trong cung lại đưa đến…”

“Đốt đi.”

“Vâng, còn nữa, dựa theo sự phân phó của ngài, những lời đồn kia đã được tung ra, chậm nhất là ngày mai thì sẽ có hiệu quả.”

Ngu Nghiên nhàn nhạt ừ một tiếng, kẹp chặt bụng ngựa, vài bước đã đi đến vị trí của xe ngựa.

Cách một lớp màn xe, hắn thấp giọng gọi: “Minh Nhiêu.”

Minh Nhiêu vén rèm lên, mê man nhìn lại.

Đột nhiên Ngu Nghiên không biết nên nói cái gì.

Bỗng nhiên hắn nhớ tới giấc mộng hoang đường lại dính nhớp và tối hôm qua, nhất thời cả người không được tự nhiên.

Rất khó chịu, muốn tắm, muốn đem cơ thể mình rửa sạch sẽ, nhưng chỉ cần nhìn cặp mắt kia của tiểu cô nương thì hắn lại bất chấp sự khó chịu mà trị sạch sẽ đến tận gốc, muốn đem nàng ôm vào trong ngực, hung hăng chiếm làm của riêng mình.

Làm bẩn nàng, hơn nữa để cho nàng thấm cái tính cách của mình từ trên xuống dưới.

Rõ ràng hắn ghét nhất là đυ.ng chạm với người ngoài nhưng lại khát vọng tiếp xúc với nàng như thế.

Cực kỳ mâu thuẫn.

“Có người sẽ mang ngươi về phỉ, nghỉ ngơi cho khỏe, bổn hầu còn có việc nên đi trước.”

Minh Nhiêu nói được, mắt nhìn thấy nam nhân bỗng nhiên gia tăng tốc độ cưỡi ngựa, bóng người bay nhanh trên con đường mòn trong rừng, rất nhanh đã biến mất.

Minh Nhiêu không dám bảo xe ngựa đi đến trước cửa nhà Minh gia, nàng cách một cái ngõ rồi xuống xe ngựa, đem mũ che mang theo, lại đi một vòng trên chợ.

Sau khi mua xong ít thư thì đến Túy Hương các dùng bữa trưa, lúc này mới không nhanh không chậm quay về phủ Quốc Công.

Vừa mới bước vào cửa thì nàng có một dự cảm, mình bước vào cánh cửa này, đại khái là không còn cơ hội có thể tiêu dao đi ra như vậy nữa.

Sợ rằng hai mẫu tử kia đã nghĩ ra được biện pháp đối phó, cuối cùng đem chủ ý đánh lên người nàng.

**

Sau ba ngày, quả nhiên Minh Nhiêu bị giam lỏng ở nhà. Nàng không làm loạn, cũng không hỏi nguyên nhân, rất bình tĩnh tiếp nhận.

Mà trong Kinh thành có một lời đồn đang tùy ý hoành hành.

“Có nghe nói chưa, Đương kim Thánh thượng lại tứ hôn cho An Bắc Hầu rồi, đó chính là đại tiểu như Công gia một nước, chậc chậc, số thật khổ.”

“An Bắc Hầu? Chính là chiến thần có chiến công hiển hách gϊếŧ người như ngóe kia sao? Nghe nói dáng dấp lớn lên của hắn thô kệch, giống như Diêm la vương ở địa phủ, cô nương nhà nào lại dám gả cho hắn chứ.”

“Dáng dấp hung thần ác sát ngược lại cũng không phải là vấn đề, cái quan trọng chính là hắn khắc thê!”

“Ôi — Nhanh nói một chút, chuyện gì đã xảy ra?”

“Các ngươi mới tới Kinh thành nên không biết sao? Vị Hầu gia này có tiếng tăm khắc thê rất lừng lẫy, vị tiểu thư công gia được gả cho hắn vào năm nay chính là vị phu nhân thứ tư của Hầu phủ rồi, trước đó ba thê tử kia đã chết!”

“Ông trời ơi, ba người! Cái này cũng… Nhưng mà hắn khắc thế như thế, vậy vì sao Hoàng thượng còn muốn tứ hôn cho hắn? Nếu ta là phụ mẫu của cô nương kia e rằng oán than đến chết.”

“Tại sao? Đương nhiên là bởi vì người ta có thể chinh chiến, có công với Đại Lâm chúng ta. Chính là một nữ nhân, coi như thật sự bị khắc chết thì có làm sao? Nói cho cùng, đừng xem Quốc Công có thân phận cao quý, thật ra cũng không có thực quyền, chết một nữ nhi nhưng có thể đổi lại được sự áy náy của Hoàng đế, hứng thú thì còn có thể nhân cơ hội mới được chỗ tốt cho gia tộc, cũng coi như là không chịu thiệt có đúng không?”

“Lời này của ngươi nói thế nào chứ, nữ nhi thì sao? Nữ nhi ăn gạo nhà ngươi để cho ngươi ở nơi này nói lời ong tiếng ve sao? Ngươi làm sao biết được nhà ngoại bọn họ có thể vui vẻ chứ, có lẽ phụ mẫu người ta đau lòng cho đứa nhỏ, cũng không nguyện ý gả nữ nhi mình cho Diêm vương chịu khổ đâu.”

“Ôi ôi ta nói sai, xin nhận lỗi với tẩu tử, nhưng mà… Cứ coi như không muốn thì có thể làm thế nào? Thánh chỉ cũng đã ban xuống, chẳng lẽ muốn kháng chỉ hay sao? Đây chính là tội chém đầu đó. Muốn trách thì chỉ trách phủ Quốc Công không gả nữ nhi của mình ra ngoài trước khi thánh chỉ được ban xuống.”

Đại Lâm cầm quyền có chút khác so với những triều đại lớn khác, đó chính là “Nặng khế ước.”

Coi như là ý chỉ của Hoàng thượng thì cũng phải để ý trước sau, nhất là chuyện cưới xin ở trong gia đình.

Thái hậu vì An Bắc Hầu mà lựa chọn, những người đó đều không có hôn sự ràng buộc trước, cũng có mấy quý nữ được Thái hậu xem trọng nhưng người ta đã được định hôn sự cho nên Thái hậu cũng chỉ có thể bỏ qua.

Vốn dĩ sau khi Ngu Nghiên và Thái hậu xảy ra mâu thuẫn thì chuyện này rơi vào bế tắc, vì đề phòng Thái hậu dưới cơn nóng giận mà “Chó cùng đường quay lại cắn”, tùy tiện để cho Ngu Nghiên cưới một vị phu nhân, Bùi Sóc đã giúp đỡ tạo ra một chút phiền toái khác, phân tán sự chú ý của Thái hậu, trì hoãn thời gian gả đi.

Nếu Minh Vân trong khoảng thời gian này có hôn ước, như thế Thái hậu cũng không thể nào nắm chặt nàng ta nữa, dù sao khế ước đã được thành lập vẫn ưu tiên xếp hàng trước.

Đáng tiếc hôn sự của Minh Vân vẫn chưa được quyết định thì phải giải quyết hôn ước của Vương Tuấn Dương trước tiên. Nếu không phải cưỡng ép quyết định mối hôn sự cho Minh Vân và Vương Tuấn Dương mặc kệ đã có một mối hôn sự từ trước, như thế chỉ cần chuyện này có người nói ra bên ngoài thì người nhà Minh gia nhất định sẽ bị trị tội nặng.

Chỉ có cách giải quyết hôn sự của Vương Tuấn Dương trước…

Không giải quyết được, bởi vì hôn thư cũ đã bị An Bắc Hầu thất đức lấy đi.