Chương 50: Chỉ cần là chàng làm, ta đều thích

Yên tĩnh một lúc lâu thì chợt nghe hắn hỏi:

“Nàng thích không?”

Thể lực Minh Nhiêu không thể chống đỡ được nữa, nàng nhìn về phía mạn giường, thấp giọng hỏi ngược lại: “Chàng tự mình làm sao?”

“Ừ.”

“Vậy ta thích.” Minh Nhiêu nói: “Là chàng làm thì ta đều thích.”

Dùng tâm tư làm ra lễ vật, tại sao lại không thích chứ.

Chẳng qua là Minh Nhiêu đối với một phần tâm ý để biểu đạt sự khẳng định, nàng không hiểu ý nghĩ thật sự của món quà này, càng chưa từng nghĩ nhận lấy nó thì sẽ đại biểu cho cái gì.

Ngu Nghiên trầm mặc một lúc lâu mới thấp giọng nói một câu được.

Hắn tự tay làm cái lục lạc vàng cho nàng mang ở mắt cá chân, khóa nó lại. Chìa khóa nằm ở trong tay hắn, người ngoài không có cách nào có thể mở nó ra.

Hắn khóa nàng lại, vĩnh viễn khoá lại.

Mỹ nhân khuynh thành, không phải ở xương thịt mà ở linh hồn.

Trời sinh nàng thuộc về hắn, bị hắn chiếm làm của riêng, là vật quý báu được hắn cất giấu.

Bên trong hay bên ngoài của nàng, tất cả đều thuộc về hắn, một mình hắn.

Lúc qua buổi trưa, một tầng mồ hôi mỏng dính lên y phục Minh Nhiêu, nàng giùng giằng tỉnh lại từ trong cơn mộng.

Không biết mình đã ngủ bao lâu, đại khái hắn đã đi rồi.

Thân thể vẫn không được thoải mái như cũ, mặc dù đã tắm qua, rửa đi vết bẩn nhưng có chút dấu vết rửa cũng không thể sạch, có chút đau nhức cũng không thể tiêu tan.

Gò má Minh Nhiêu nóng bỏng, chống người đánh một cái.

Mới động, cái chuông trên mắt cá chân vang lên một tiếng rất nhỏ, tiếng vang thanh thúy.

m thanh không lớn, nếu có lớp y phục che đi thì làm cho người ta nghe không hiểu, nhưng nếu không mang y phục và nằm ở trên giường…

Minh Nhiêu giơ tay lên che gò má đang ửng hồng của mình, không thể nhớ lại được nữa.

Nàng khó khăn bò dậy, lẻ loi ngồi trên giường, bỗng nhiên xuất thần.

Trong phòng không có ai, chỉ còn lại một mình nàng, nhưng khi hít thở một hơi thì dường như có thể ngửi được mùi hương thuộc về mình hắn.

Giống như hắn vẫn chưa rời đi vậy.

Nhiệt độ nóng bỏng vẫn còn đang dây dưa ở đây, giọng nói nỉ non hấp dẫn của nam nhân vẫn đang vang vọng bên tai nàng.

Hắn nói —

“Chờ ta quay lại.”

Ngu Nghiên đi.

Trước khi hắn rời đi có nói mình quay về biên giới Tây Bắc để xử lý công việc quan trọng, đợi sóng gió lắng xuống thì hắn sẽ quay lại.

“Tốt nhất nàng không nên đi đến nơi nào cả.” Hắn từng cắn lỗ tai của nàng, thấp giọng nói: “Không được bước ra khỏi cửa phủ, bên ngoài quá nguy hiểm.”

Đi bao lâu nàng cũng không biết, chuyện nàng có thể làm chính là chờ đợi.

Ở mép giường có đặt một bộ y phục mới được xếp ngay ngắn, màu sắc và chất vải đều là sở thích của nàng, Minh Nhiêu cong môi cười.

Giũ y phục ra rồi khoác lên vai mình. Minh Nhiêu xoa xoa eo, chịu đựng sự đau đớn dưới đôi chân, tư thế cứng ngắc, chậm rãi đi đến trước bàn trang điểm rồi ngồi xuống.

Trong gương đồng, Minh Nhiêu nhìn vết đỏ trải rộng trên cổ mình, mặt đầy đỏ ửng.

Y phục này che mấy dấu vết này không được.

Từng chỗ trên cơ thể nàng đều được yêu thương qua, cộng thêm thể chất của nàng dễ dàng lưu lại dấu vết cho nên bây giờ nàng cũng không ra được cửa…

Vào lúc giữa trưa, trong điện Tư Chính, An Bắc Hầu đang nói lời tạm biệt với Hoàng đế.

Hoàng đế nhín dáng vẻ đắc ý đầy gió xuân của An Bắc Hầu, cảm thấy thật tươi.

Hoàng đế không hiểu tại sao hắn lại tinh ranh như thế: “Lễ thành thân của ngươi được định vào mùa thu năm sau, còn có một năm, ngươi gấp cái gì?”

Trái lại việc quay về sống một cuộc sống ở Tây Bắc bị hoãn lại chỉ để đợi Ngu Nghiên thành thân.

Ngu Nghiên nói nhất định phải thuận lợi lập thất, nếu không thì sẽ xui xẻo. Hắn còn nói chuyện ở Tây Bắc không gấp gáp, muộn hơn mười tám ngày cũng không sao, đợi hắn lập thất xong rồi nói.

“Một năm, bằng bản lĩnh của ngươi, trẫm không tin ngươi không thể giải quyết tốt, huống hồ cứ coi như không kịp quay về thì cũng để tân nương gả đến Tây Bắc mới phải, giống như lúc trước…”

Hoàng đế vốn muốn nói rằng giống như mấy lần trước kia nhưng đã phản ứng lại rất nhanh, chuyện trước kia không thích hợp để nhắc lại.

Ngu Nghiên giống như là không nhìn thấy sự lúng túng của Hoàng đế, hắn cũng không để ý đến chuyện trước kia: “Bệ hạ cũng biết, danh tiếng của thần không được tốt lắm, nói thật, thần cũng rất lo lắng và đáng tiếc khi chuyện đó lại xảy ra lần nữa.”

Hoàng đế thay đổi sắc mặt, biểu tình lộ ra vẻ đồng cảm, ba tân nương đã chết, đặt trên người người nọ cũng sợ không chịu nổi, càng không cần phải nói đến một người kiêu ngạo giống như Ngu Nghiên.

Cũng may tân nương thứ tư này được gả qua an toàn, không xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào cả, xem ra nữ nhi Minh gia rất xứng đôi với hắn.

Chỉ cần có thể thuận lợi lập thất là được, mặc dù cả quá trình vẫn còn vội vàng và đơn giản nhưng vẫn may là người còn ở đó, người không sao là tốt rồi.

Ngu Nghiên cười nói: “Vốn dĩ thần có chút nhớ nhung chuyện lập thất, suy nghĩ rằng nếu có người chăm sóc cho thần thì đó cũng là một chuyện tốt đẹp. Vì đề phòng chuyện bất ngờ nên thần mới mong muốn có thể lập thất sớm một chút, sau đó đến Tây Bắc xử lý công việc.”

“Đúng rồi.” Hắn nói: “Tân nương được gả đến chính là nhị cô nương Minh gia, tên là Minh Nhiêu, không phải là đích nữ Tín Quốc Công.”

Hoàng đế thu lại nụ cười, cau mày: “Có chuyện gì xảy ra?”

Trên ý chỉ của hắn ta cũng đã viết rất rõ ràng, đó chính là gả đích nữ Tín Quốc Công cho An Bắc Hầu làm Hầu phu nhân. Hắn ta biết nhị cô nương, là một thứ nữ.

Ngu Nghiên đem chuyện gả thay nói đúng như sự thật, Hoàng đế rất tức giận, tội khi quân này, Minh gia lại dám làm!

Cho dù hắn ta ngồi trên hoàng vị không có uy nghiêm gì cả, cho dù hắn ta là một Hoàng đế không để ý đến triều chính hay coi như các quan lại trong triều đình này đối xử qua loa lấy lệ với vị quân vương này nhưng trong ý chỉ ban gả cũng có ý của Thái hậu trong đó!

Uy nghiêm của Thái hậu là chuyện không thể phản bác, cứ coi như hắn ta không so đo nhưng trong mắt Thái hậu cũng không phải là hạt cát có thể dụi đi.

Lục Sanh Phong có thể dễ dàng tha thứ người khác lừa đối mình nhưng hắn ta không muốn uy nghiêm của Thái hậu lại bị một Minh gia nho nhỏ khıêυ khí©h.

====

Kể từ chương sau mình sẽ bắt đầu thu phí nhé!!! Mong mn sẽ ủng hộ truyện !!! Mãi yêuuuuuuu