Chương 30

Mùi hương trên cơ thể Nhϊếp Âm Chi quá nồng khiến hắn không thể bỏ qua. Cố Giáng nằm do dự một lát rồi đứng dậy vén rèm, bay về hạ lưu của con suối trong rừng.

Hắn không quan tâm nhiều đến vậy, cũng không cần làm nóng nước suối, hắn cởϊ áσ choàng ngay trên không trung, trực tiếp bước vào hồ nước lạnh lẽo, mùi hương của Nhϊếp Chi Âm mau chóng bị dòng nước cuốn đi.

Một cánh hoa hồng đỏ tươi trôi xuống, xoay chuyển trong làn nước trong vắt. Cố Giáng vươn tay lấy nó, nghiền nát thành từng mảnh.

Sau đó, càng nhiều cánh hoa bị dòng nước cuốn tới. Cố Giáng đưa tay ra ngăn lại, tất cả cánh hoa đều dính lên tay hắn.

Nàng dùng bồn hoa để tắm, nước chải tóc có tận mấy mùi hương. Cố Giáng nhìn thấy những cánh hoa này, khứu giác đột nhiên cảm nhận được một mùi hương quen thuộc, cũng biết được trên cơ thể nàng sau này sẽ có mùi hương gì.

Hắn chán nản gom hết những cánh hoa đang trôi xuống, dùng ngón tay thon dài khuấy động dòng nước trong trẻo rồi ôm hết những cánh hoa vào lòng bàn tay.

Cố Giang đột nhiên cười lớn, sau đó cau mày, dùng tay trái cuốn những cánh hoa đi, chìm xuống nước.

Hắn ngâm mình trong nước hồi lâu mới đứng dậy ra khỏi, thuận tay lấy ra một bộ áo choàng từ trong giới tử. Chiếc áo choàng màu đỏ sẫm luồn qua tay hắn, với những hoa văn tối màu phức tạp và những đường chỉ vàng trên cổ tay áo dường như phản chiếu ánh sáng mặt trời.

Hiển nhiên, Nhϊếp Chi Âm dựa vào sở thích của nàng để mua bộ áo choàng này cho hắn.

Cố Giáng mang theo một thân đầy hơi nước trở về vách đá, Nhϊếp Âm Chi còn chưa quay lại, hắn mở rèm ra, ngửi thấy mùi hương bên trong rồi mới rời đi.

Cho nên, việc hắn đi tắm căn bản là một việc làm thừa thãi.

Phong Hàn Anh tỉnh dậy từ cơ thể con thỏ, hắn ngủ cả đêm trên cơ thể lão hổ. Đại miêu bị hắn bắt cóc cõng hắn trèo đèo lội suối suốt hai ngày một đêm, buổi sáng đói đến mức bụng kêu. Phong Hàn Anh bị làm ồn nhưng không còn cách nào khác đành phải thả nó đi rồi.

Thế nên bây giờ hắn chỉ có thể ngồi trong bụi cỏ, đôi mắt thỏ màu đỏ của hắn ló ra từ những ngọn cỏ nhìn bóng dáng Cố Giáng, sau đó lại nhìn về phía tấm màn.

Sư phụ thật sự đã đứng dậy, còn ngồi một mình ở mép đá thổi gió lạnh. Nhìn bóng lưng cô đơn và mái tóc dài, chẳng nhẽ cũng sợ Nhϊếp Âm Chi?

Phong Hàn Anh do dự có nên đi an ủi Cố Giáng hay không, nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân từ xa lại gần, hắn liền lùi lại.

Nhϊếp Âm Chi thấy Cố Giáng ngồi ở vách đá, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc như Phong Hàn Anh, bước nhanh tới hỏi: “Sao ngươi lại dậy rồi?”

Người còn chưa đến, mùi hương trên cơ thể nàng đã bay tới, đúng như hắn dự đoán.

Nói xong, Nhϊếp Âm Chi thấy mái tóc dài của hắn đã ướt, đưa tay nhấc lên hỏi: “ Sao tóc lại ướt? Ngươi sẽ không…” . Nàng chú ý đến Phong Hàn Anh còn ở đó, quay đầu lại, ý thức nói: “ Ngươi yếu đến mức không thể tự hong khô tóc được”.

Cố Giáng bị nàng kéo tóc, ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng một cái, cười nhạo: “ Cho dù mười người như ngươi được phái đi hóa thần, bổn tọa đều có thể làm”. Động tác của Nhϊếp Chi Âm thực sự rất chậm, nếu như nàng quay trở về muộn một chút, tóc của hắn đã được gió hong khô rồi.

[ Có mà ta tin ngươi, lão ma đầu xấu xa, nếu ngươi có thể làm gì đó, thì hai đứa con của ngươi đều tự mình chăm sóc rồi!]

[ Ma đầu, ta không tin, trừ phi ngay bây giờ ngươi làm cho ta xem]

[ Haha, đêm qua ta ôm Nhϊếp Âm Chi vừa liếʍ vừa mυ"ŧ, ta còn tưởng rằng ngươi nghiện người trong mơ, kết quả tỉnh lại lại lén lút xóa đi chứng cứ, ngươi cũng thật là]

[ Chết tiệt, người trong mơ còn có thể hành hahaha]

[ Trong mơ cũng có thể, ma đầu nhà ngươi thật là!]

Nhϊếp Âm Chi quét qua trận địa, vô thức chạm vào cổ mình, liền cảm thấy giấc mơ quá đỗi chân thực.

Nàng cố gắng loại bỏ những ảo tưởng hiện lên trong đầu, dùng linh lực sấy khô tóc cho hắn: “Ngươi tắm rồi à?”

Cố Giáng nói: “ Ừ, trên người đều là mùi của ngươi”

Ý nghĩ này cùng với sự “đồng cảm” ngấm vào suy nghĩ của hắn, Cố Giáng ánh mắt lóe lên, cảm thấy có lỗi mà nuốt nước bọt, không phải nàng không phát hiện ra sao?

Nhϊếp Âm Chi đứng sau hắn, chưa phát giác ra điều gì

Cố Giáng có một mùi hương rất đặc biệt, lạnh lẽo và trang nghiêm. Nhϊếp Âm Chi chưa từng ngửi thấy loại mùi hương này, nàng không biết miêu tả như thế nào, như gần như xa, đột nhiên lấn át, đánh vào khứu giác của nàng.

Nhϊếp Âm Chi sắc mặt có chút nóng, nàng chải mạnh tóc hắn, cố ý kéo ra một sợi tóc: “ Vậy ngươi ghét bỏ ta?”

Cố Giáng cười lớn: “ Rõ ràng là ngươi không thích bổn tọa”

“ Ta nào có…” Nhϊếp Âm Chi lẩm bẩm nửa chừng, chợt nhớ tới “thấu cảm” chưa dứt của mình, nàng buông tay ra, buộc mái tóc đen mềm mại của hắn ra sau vai.

Nhϊếp Âm Chi cắt đứt “đồng cảm”, lại vén mái tóc dài lên: “ Vậy ngươi gội ở đâu? Ngươi không lén lút nhìn ta chứ?”

Cố Giáng mím môi đáp: “Không có”. Hắn kịp thu hồi ý thức, không nhìn trộm, “ Ta đi hạ lưu cách người rất xa”.

Kia chằng phải nước mà nàng đã dùng sao? Nhϊếp Âm Chi lấy bàn tay che mặt, trong lòng nghĩ thầm hắn đã chiếm tiện nghi.

Kiểu ma quỷ này lúc nào cũng nằm, luôn để kiểu tóc giản dị. Nếu không phải Nhϊếp Âm Chi vấn tóc cho hắn, hắn liền lấy dây buộc tóc lại.

Nhϊếp Âm Chi nắm lấy tay áo hắn, mặc dù rất hài lòng với bộ đồ mình mua nhưng vẫn cảm thấy có chút kì quái.

“ Chúng ta ra ngoài sao” - Nhϊếp Âm Chi hỏi

Cố Giáng gật đầu: “Được”. Tuy hắn không muốn ra ngoài nhưng Nhϊếp Âm Chi lại khác hắn, thích nơi náo nhiệt.

Nhϊếp Âm Chi hít sâu một hơi, tức giận nói: “Đẹp như vậy, ngươi muốn ra ngoài cho ai xem? Lại còn xõa tóc, chờ ta trở về sẽ lấy cái dây xấu nhất cột lên cho ngươi”

Lúc ở riêng với nhau, Cố Giáng không hiểu tại sao lại không sửa soạn? Thậm chí còn cho rằng bộ quần áo mà nàng mua quá cầu kì.