Chương 33

Hai bóng người cầm kiếm đi ngang qua mặt nước trong vắt, Chu Yến ngẩng đầu và nheo mắt dưới ánh nắng chói chang, nhìn hai nhà sư đang lướt qua mớ hỗn độn đẫm máu.

Những con phố sụp đổ.

Truy đuổi cũng thật chặt chẽ. Chu Yến cười lạnh.

Bầu trời trong xanh, thế giới quá yên bình và chẳng có niềm vui nào cả.

Hắn nhếch môi nói: "Tiêu Linh, Nhϊếp Âm Chi có thể tiến vào núi đao rừng kiếm, ngươi cũng có thế, thanh kiếm kia của ngươi cũng nên đổi rồi."

Tiêu Linh bị hắn nhắc nhở, con chim nhỏ màu trắng quay đầu nhìn về phía thanh kiếm Như Ý trên giá, lưỡi kiếm càng ngày càng đen, giống như bị rỉ sắt vậy.

Thanh kiếm này đã ở bên Nhϊếp Âm Chi được năm năm, sau khi liên tục được tôi luyện bởi năng lượng nàng, cuối cùng nó đã trở nên khác so với khi ở trong tay cô.

Từ khi trở về đây, nàng liên tục gặp phải mất mát, hiện tại đã quen với điều đó. Một thanh kiếm có thể chấp nhận người khác thay thế mình cũng không đáng để nhung nhớ hơn Tang Vô Miên.

Chỉ cần thay thế nó.

[Này, Chu Yếm cuối cùng cũng có khuôn mặt của riêng mình và hắn phải biến nó thành bức do Tiêu Linh vẽ, ta rất phấn khích.]

[Mặc dù rất xấu nhưng hắn vẫn có khiếu hài hước! ]

[Mẹ kiếp, ngay cả trẻ con cũng không được tha! Chu Yến thực sự đi đến đâu cũng máu chảy thành sông, hắn chỉ sợ thế giới sẽ không hỗn loạn]

[Nữ chính cũng là ác quỷ, bên cạnh có một con thú hung ác làm ô uế lòng người giống như ác ma bên trong. Cô ấy muốn phá bỏ phong ấn của yêu quái. Ah, ah, ah, ah, ah, ah, ah, ah, ah, ah, loạn trong giặc ngoài, tôi hỏi các trưởng lão chính nghĩa còn gì nữa. Có thể sống sót được không? 1

[Nhan Dị trúng chiêu sao?】

[Nữ chính cũng có thể vào núi đao rừng kiếm? Chẳng lẽ là ngón tay vàng Tang Vô Miên để lại cho nàng?]

[Sẽ có đánh nhau à? Tôi rất phấn khích! Nhanh lên, nhanh lên và chiến đấu trong khi ma quỷ còn yếu như Chu Yến, tôi sợ rằng thế giới sẽ không hỗn loạn]

Khi Nhϊếp Âm Chi nhìn thấy trận địa, nàng tự nghĩ, tại sao Thái thượng trưởng lão của Vân Cấp Tông lại dễ bị tổn thương như vậy?

Nếu một con thú hung dữ như Chu Yếm, kẻ sống bằng máu và tàn ác, thực sự xâm nhập vào chính đạo cao tầng sẽ là một rắc rối cho họ. Nếu hắn đi cùng Tiêu Linh vào, hẳn sẽ chặn bọn họ ở đây và gϊếŧ chết bọn họ.

Không biết ai mạnh hơn, Cố Giáng hay Chu Yếm?

"Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?" Cố Giáng ngáp dài hỏi.

Nhϊếp Âm Chi đã kéo rèm lại, lúc này trên vách núi lan ra ánh sáng đỏ rực, phong cảnh thật đẹp, bọn họ dự định sáng sớm ngày mai sẽ ra ngoài, để Thúy Hoa và Cải muối có chút thời gian quay về gặp nhau, dì tâm trong rừng kiếm nói lời từ biệt.

Nhưng bây giờ, có lẽ chúng ta có thể ở lại thêm vài ngày nữa?

Ảnh kiếm lóe lên trong rừng kiếm, phát ra những tiếng kêu, và ảnh kiếm lộng lẫy đan xen với ảnh hoàng hôn.

Nhϊếp Âm Chi bóc một quả cam cho hắn và nói: "Hoàng hôn ở đây rất đẹp."

"Ừ." Cố Giáng nhìn nàng đưa cam cho hắn, hắn hà miệng mà không cử động một ngón tay.

Nhϊếp Âm Chi: "..." Nhϊếp Âm Chi bẻ thành từng miếng nhỏ, ném một miếng cho Yến Nhan để hắn cầm nhai, còn lại chia cho Cố Giáng và ta.

Sau khi chướng ngại vật biến mất, Nhϊếp Âm Chi đợi một lúc lâu, tin chắc rằng cái gọi là màn ảnh đã không còn ở bên cạnh họ nữa, sau đó hỏi: "Khi ngươi ở Vân Cấp Tông, mùi khó chịu mà ngươi đề cập trước đó là ám chỉ Chu Yếm?”

"Ừ." Cố Giáng nghi hoặc nhìn sang, "Sao?”

"Hung thú, yêu quái, các người quen nhau sao?"

"Chúng ta từng gặp qua.Cố Giáng thản nhiên nói: "Ta đá nó xuống vực sâu tử vong."

"Ngươi đã từng làm ra chuyện lớn như vậy sao?" Nhϊếp Âm Chi không thể tin được.

Cố Giáng cười nói: "Thật phiền phức." Lúc đó hắn bị hai thế lực thiện ác truy đuổi, bị mùi máu tanh thu hút và nó thật khó chịu.

Chính đạo muốn phong ấn hắn nên hắn đã giở trò với chính đạo, dẫn nó xuống vực sâu của cái chết và đá nó xuống.

"Vậy ngươi hẳn là so với hắn tốt hơn một chút? Có thể gϊếŧ hắn sao?" Nhϊếp Âm Chi thăm đỏ hỏi.

Cố Giáng nhướn mày: "Muốn gϊếŧ nó? Tại sao?"

Nhϊếp Âm Chi không chút xấu hổ nói: "Thân là đệ tử chính đạo, chúng ta nên tiêu diệt ma quỷ, bảo vệ thế giới khỏi sự hủy diệt. Đây là chuyện đương nhiên và đúng đắn. Không có lý do."

Cố Giáng bật cười, sặc nước cam mà ho sặc sụa. Con thỏ bên cạnh lại càng cường điệu hơn, cục lông tròn trịa của nó suýt chút nữa lần ra khỏi vách đá vì cười.

"Im đi!" Nhϊếp Âm Chi trừng mắt nhìn bọn họ, "Bởi vì hắn rất khó chịu, nếu đến lúc đó tất cả trường lão Tiên Môn đều bị tẩy não, Tiên Môn sẽ tập hợp lại vây bắt chúng ta, chúng ta sẽ gặp rắc rối."

Phong Hàn Anh ngẩng đầu con thỏ lên, khinh thường nói: “Gϊếŧ hết bọn chúng đi. Thiện và ác không thể cùng tồn tại."

Nhϊếp Âm Chi khích lệ hắn: "Được rồi, người nhất định phải giữ lời, chủ nhân của ngươi sẽ không giúp ngươi đâu." Khi đến thời điểm, sức mạnh của Thần đè xuống trên cơ thể Cố Giáng sẽ càng lớn hơn.

Phong Hàn Anh: “Nữ nhân hôi hám!”

Thỏ giận dữ giảm chân, Cố Giáng liếc nhìn nó, đôi tai dựng đứng của nó cụp xuống, nhảy sang một bên nép mình trong bụi có rồi quay trở lại Vạn Ma Quật phát tiết cơn giân.

"Chu Yếm rất giỏi ẩn nấp." Cố Giáng cau mày. Hắn không có thời gian đi truy lùng nó.

Nhϊếp Âm Chi vừa định nói chuyện, liền nhìn thấy một chướng ngại vật phóng ra.

Màn ảnh lại hướng về phía họ. Nàng không muốn lực lượng tấn công biết rằng nàng có thể nhìn thấy họ. Sẽ thật tệ nếu sau này họ trở nên cảnh giác và cẩn trọng.

Nhϊếp Âm Chi thật sự không thể xác định, chỉ đơn giản đặt nửa tay lên trên Cố Giáng, cúi đầu, đặt ngón tay lên môi hắn, mỉm cười với hắn, nhếch mép nói: "Chúng ta cứ chờ xem. "

Cố Giáng nằm ở trên chiếc giường mềm mại, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, hắn nhìn vào mắt Nhϊếp Âm Chi với nụ cười ranh mãnh ở khoảng cách gần. Nhịp tim của nàng không khỏi ngưng trệ, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhϊếp Âm Chi tinh tường chú ý đến hắn đang cau mày, lúc sau lại lập tức giãn ra, đầu ngón tay lướt qua mu bàn tay hắn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực.

Bây giờ hắn lại cảm thấy khó chịu.

Nhϊếp Âm Chi quay lại bên cạnh Cố Giáng, đi đến bên vách núi: “Cảnh sắc nơi này thật đẹp, chúng ta nên ở lại thêm vài ngày.”

Cố Giáng đặt bàn tay lên trán, chờ cho máu sôi trong cơ thể lắng xuống. Trên dòng suối trong rừng, sương mù nhanh chóng tan biến.