Chương 29: Cậu bối rối

Quan Chi Hòe nhìn Giang Triều đi phía sau giáo viên càng ngày càng xa, cô tháo tai nghe xuống, bỏ vào trong túi áo của mình, im lặng đi theo mọi người xuống xe, sau đó đi về ký túc xá của mình.

Giang Đan đang làm bài tập giáo viên giao vào thứ sáu, thấy vẻ mặt lơ đãng của Quan Chi Hoè, hỏi, “Cậu làm gì mà nhìn vẻ mặt như bị người ta bỏ rơi vậy? Cậu tỏ tình thất bại với học trưởng Tuân à?”

Giang Đan biết gần đây Quan Chi Hòe đang cố gắng tấn công Tuân Tư Viễn, mặc dù theo cô nàng, cách theo đuổi người khác của Quan Chi Hoè quá ngây thơ, trẻ con, nhưng vẫn không chịu nổi mà hy vọng cô thành công.

Quan Chi Hoè ngồi vào chỗ của mình, sắc mặt âm trầm hỏi Giang Đan: “Tớ hỏi cậu một câu, nếu bạn trai cũ năm cấp ba, gần đây bởi vì nhiều chuyện trùng hợp xuất hiện trước mặt cậu, sau đó lại làm ra đủ loại hành động thân mật với cậu.”

“Anh ấy đang muốn quay lại với cậu hay là chỉ đang cảm thấy cô đơn?”

Giang Đan nghe Quan Chi Hòe hỏi xong, lập tức dừng tay lại, “Sao cậu lại hỏi như vậy?”

“Cái gì?” Quả nhiên Quan Chi Hòe có chút mê mang.

“Chính là, vì sao cậu lại hỏi ‘ anh ấy muốn quay lại với cậu hay chỉ là đang cảm thấy cô đơn? ’?”

“Tớ không biết rõ suy nghĩ của anh ấy.”

“Quan Quan, nếu tớ nhớ không nhầm thì học kỳ 1, chúng ta cùng đăng ký môn Tâm lý học, tớ nhớ rõ giáo viên từng nói một người không thể tiếp cận ai đó mà không có mục đích, mục đích phía sau cũng sẽ không được che giấu một cách liền mạch mà chỉ cần thông qua một cử động nhỏ trên khuôn mặt hoặc động tác tay là lộ ra.”

“Mà vừa hay anh ấy lại là bạn trai cũ của cậu, lúc trước hai người đủ quen thuộc nhau, nhưng hiện tại cậu lại không thể đoán ra được mục đích phía sau của anh ấy, điều này chỉ có thể chứng minh cho một thứ.”

“Cái gì?...” Quan Chi Hòe vô thức chạm vào tai nghe trong túi.

“Cậu, bối rối.” Giang Đan nhìn Quan Chi Hoè đầy khó hiểu, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười đắc ý.

“Nếu nội tâm của cậu đủ rõ ràng, cậu chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua là có thể nhìn ra anh ấy muốn quay lại với cậu hay chỉ muốn là bạn giường. Hiện tại cậu do dự sở dĩ do chính cậu cũng không xác định được.”

“Thừa nhận đi, Quan Chi Hòe, cậu chỉ đơn thuần muốn lên giường với anh ấy mà thôi.”

Quan Chi Hòe giận sôi máu khi nghe Giang Đan đưa ra kết luận, “Nếu tớ chỉ đơn thuần muốn lên giường với anh ấy thì tớ còn đứng đây nói chuyện với cậu làm gì.”

“Đúng rồi, ra kết quả rồi đó, Quan Quan.” Giang Đan nhún vai, xoay người tiếp tục làm bài tập toán cao cấp của mình.

Quan Chi Hoè giống như bị một từ đánh thức khỏi giấc mơ, cô ngồi tại chỗ của mình, im lặng suy nghĩ một lúc lâu.

Đúng vậy, nếu mình chỉ muốn theo đuổi kí©h thí©ɧ về thể xác, tại sao phải chạy trốn khỏi tầm mắt của anh, tìm kiếm lời khuyên của những người khác trong mấy ngày qua, vậy lý do cho sự bối rối hiện tại là gì?

-

Lại là một ngày thứ sáu, chủ tịch Vạn Tráng thông báo trong nhóm hôm nay có một trận đấu giao hữu khác với trường đại học T, hoan nghênh các bạn có thời gian rảnh đến cổ vũ nhiệt tình.

Quan Chi Hoè vốn không muốn đi, nhưng cô nhìn thấy bài đăng về trận đấu giao hữu trên vòng bạn bè Wechat của Tuân Tư Viễn, cô lập tức suy nghĩ.

Đúng vậy, sau khi trao đổi với Giang Đan vào ngày hôm đó, mặc dù có chút bối rối nhưng món tôm chiên dứa sau đó đã giải toả toàn bộ vướng mắc của cô.

Cuộc sống không giống như món tôm chiên dứa ở nhà ăn số 4, bỏ lỡ nó hôm nay thì nó sẽ xuất hiện vào tuần sau, nhưng tình cảm không phải thứ bỏ lỡ là có thể thuận lợi gặp nhau sau một tuần, ai biết vòng tròn bạn đi là hình elip hay là phương trình hàm số bậc hai.

Giang Triều là tôm chiên dứa tuần này, mặc dù về sau vẫn còn xuất hiện nhưng Quan Chi Hoè vĩnh viễn bỏ lỡ tôm chiên dứa tuần này, không bao giờ gặp được.

Nhưng tôm chiên dứa tuần sau là Tuân Tư Viễn, chỉ cần Quan Chi Hoè nắm chắc thời cơ thì có thể nắm chắc nó trong lòng bàn tay.

Quan Chi Hoè đột nhiên hiểu ra đạo lý này khi nghĩ đến môn học lịch sử triết học phương Tây mà mình đang học gần đây.

Nhà triết học cổ đại Hy Lạp Heraclitus cho rằng: “Không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông.”

Dòng sông trông thì có vẻ vẫn luôn ở đó nhưng nó luôn luôn chảy, dòng sông bạn bước vào một phút này khác hoàn toàn với dòng sông bạn bước vào phút tiếp theo.

Cho nên tôm chiên dứa cũng thế, Giang Triều cũng như vậy.

Sau khi Quan Chi Hoè biết Tuân Tư Viễn cũng sẽ tham gia trận thi đấu hữu nghị vào thứ sáu, cô lựa chọn chủ động tấn công. Cô lập tức đăng ký, đồng thời rủ thêm Giang Đan.

Buổi chiều và tối thứ sáu tuần này Giang Đan không có tiết, vì thế không có lý do gì để trốn hoạt động của cậu lạc bộ.

Còn một bên tai nghe của Giang Triều, xem sau khi trận đấu kết thúc có cơ hội trả lại anh hay không.

----------

Giang Triều: đừng bận tâm chỉ vì tuần trước không ăn được món tôm chiên dứa!

Quan Chi Hòe: Ồ.