Chương 9: Mèo của anh ấy

Tô Tiện Ý vẫn đắm chìm trong cảm giác không thể tin được, khi bước vào nhà, cô đã bị kinh ngạc với cách bài trí nội thất vô cùng sang trọng.

Hầu như mọi thứ đều là mới, một căn nhà như vậy, sao lại cho người thuê?

Đứng ở trong nhà, Tô Tiện Ý gọi điện thoại cho mẹ, hỏi tình hình cụ thể trong nhà.

“Nhà có được không?” Từ Tiệp hỏi lại.

“Là quá tốt, hơn nữa mọi thứ đều là mới, con đây thật sự không dám dùng.”

“Thật ra đây là nhà của chú Tạ con, bây giờ nhà trống không có người ở, nghe nói con muốn chuyển ra ngoài, nhưng lại lo nói trước sự thật cho con biết, con sẽ ngại mà không chuyển đến sống, cho nên mới bảo mẹ giấu con....”

Chú Tạ chính người mà mẹ sắp kết tái hôn.

Cô rất ủng hộ mẹ mình tái hôn.

Ba mẹ cô đã ly hôn nhiều năm, mẹ cô một mình nuôi nấng cô, giờ cô sắp tốt nghiệp đại học, không có lý do gì để ngăn cản bà theo đuổi hạnh phúc của riêng mình.

Cô đã từng gặp chú Tạ, tiếp xúc với chú ấy vài lần, chú ấy là một người tốt.

Là một người đàn ông trung tuổi đã mất vợ, có một cậu con trai hơn cô hai ba tuổi.

"Thì ra là nhà của chú Tạ, sao chú ấy lại mua nhà ở Khang Thành?"

"Nhà là của anh Tạ con, chắc là mua để đầu tư, vẫn luôn để trống. Chú Tạ bảo mẹ với con không cần cảm thấy có gánh nặng gì đâu, con thích ở bao lâu thì ở, còn bảo mẹ hỏi con, có hài lòng không?

"Hài lòng ạ."

Thích chết đi được ấy chứ!

Kích động đến nỗi muốn xoay vòng vòng.

“Mẹ ơi, giúp con chuyển lời cảm ơn đến chú Tạ và anh Tạ nhé.”

Dù chỉ gặp vài lần. nhưng chú Tạ đối xử với cô rất tốt, còn con trai của chú ấy thì cô chưa gặp bao giờ.

Chỉ nghe nói vì mất mẹ từ nhỏ nên được cả nhà cưng chiều, chiều thành một người rất kiêu ngạo ngang ngược, theo cách nói của chú Tạ thì chính là nhị thế tổ*.

*Chỉ con cháu những gia đình giàu có chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp

Nhưng nhìn vào phong cách bày trí này, gu thẩm mỹ thật sự rất tốt.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Tiện Ý lại đi dạo quanh căn hộ.

Ngôi nhà có 4 phòng ngủ 1 phòng khách và một phòng bếp. Ban công được ngăn cách bằng một cửa kính lớn.

Có lẽ chú Tạ đã cho người dọn dẹp sắp xếp lại nhà cửa trước, nên bây giờ vô cùng sạch sẽ.

Ngôi nhà được bày trí đẹp đẽ, nhưng có lẽ là do chưa có ai ở, nó chẳng có dấu vết của sự sống, bao gồm nồi, chảo, dầu, muối cái gì cũng không có, còn nhiều thứ khác phải mua sắm thêm.

Tô Tiện Ý tìm kiếm vị trí siêu thị gần đây, mở tất cả các cửa sổ để thông gió rồi đi ra ngoài.

**

Hôm nay Tô Tiện Ý chỉ mua những thứ cần gấp trước, sau khi trở về nhà, cô vừa ngồi lên ghế sofa thì nghe thấy tiếng "meo meo——", có một con mèo ở cạnh cửa sổ.

Cửa sổ mở nhưng có rèm chắn nên nó không vào được.

Con mèo này không lớn, nhìn qua giống như mới mấy tháng tuổi, cơ thể trắng tuyết, nhưng đôi mắt lại đen như mực.

Đây là tầng mười, nếu mà rơi xuống, thật sự không dám nghĩ đến hậu quả…

Tô Tiện Ý bước đến bên cửa sổ, mèo con cũng chú ý đến cô, đôi mắt cảnh giác, bốn chân bám vào thanh ngang bên ngoài, thân hình uốn cong, đuôi dựng thẳng lên, từ trong cổ họng phát ra âm thanh grừ grừ.

Giống như đang cảnh cáo cô.

"Đừng sợ, chị sẽ không làm hại em." Tô Tiện Ý chỉ cẩn thận mở rèm cửa sổ ra rồi lùi lại.

Mèo con lại không đi vào, vẫn giữ nguyên tư thế đó, hơn mười giây sau, dường như cảm nhận được Tô Tiện Ý không có ác ý, liền nhảy vào nhà.

"Vật nhỏ, em từ đâu tới vậy?" Tô Tiên Ý nhìn nó.

Con mèo con rất sạch sẽ, có thể thấy có người chăm sóc rất cẩn thận.

"Có muốn uống ít nước không?"

Ở chỗ Tô Tiện Ý không có gì có thể cho nó ăn, nó còn quá nhỏ, cô không dám cho ăn bừa, liền lấy một cái bát nhỏ rót một ít nước vào rồi đặt xuống đất.

Mèo con rất cảnh giác, từ xa quan sát, sau khi thăm dò vài lần, nó mới tự tin nhảy qua liếʍ liếʍ.

Ở chỗ Tô Tiện Ý không có gì cho nó ăn hay chơi cả, thầm nghĩ chắc nó ở đây một lúc chán rồi sẽ đi, nên cũng không đóng cửa sổ.

Khi cô sắp xếp hết đồ đã mua về gọn gàng, dọn dẹp lại nhà xong thì cũng đã chạng vạng.

Ánh nắng vàng xuyên qua cửa sổ, phủ lên căn phòng một lớp màu vàng mỏng.

Gió thổi nhẹ vào lúc hoàng hôn, thanh thản dễ chịu.

Tô Tiện Ý duỗi người, phát hiện con mèo nằm trên tấm thảm cạnh ban công đã ngủ rồi.

Đến tám chín giờ tối cũng không có ai tới tìm mèo, mà con mèo này....

Hình như cũng không có ý định đi!

Khi Tô Tiện Ý đang không biết phải làm gì thì có người bấm chuông. Cô nhìn qua mắt mèo, nhìn đồng phục, trông giống như quản lý tiểu khu.

"Xin lỗi đã làm phiền, cô là người mới chuyển đến nhỉ? Tôi là quản lý tài sản của tiểu khu." Người đàn ông mỉm cười.

"Anh có chuyện gì sao?" Tô Tiện Ý hỏi.

"Chúng tôi phải đăng ký tạm trú cho cô, cần cô hợp tác điền thông tin, đây là bắt buộc." Khu vực này có hai trường học. Hầu như tất cả những người sống ở đây đều có con đi học, nhiều học sinh, việc quản lý tạm trú cũng rất nghiêm ngặt.

"Không thành vấn đề, mời vào."

Cái gọi là đăng ký, chính là điền thông tin cá nhân, sau khi Tô Tiện Ý điền xong, cô nhìn người quản lý rồi nói: "Tôi có việc muốn nhờ anh giúp đỡ."

“Cô cứ nói.”

"Có một con mèo đã chạy đến nhà tôi, chắc là của hộ nào đó trong tiểu khu, anh có thể giúp tìm chủ nhân của nó không?" Tô Tiện Ý chỉ vào con mèo nhỏ đang cúi đầu liếʍ chân.

“Chuyện này...…” Người quản lý cau mày, “Nếu thật sự là của tiểu khu chúng ta, tôi có thể nhắn tin lên nhóm chủ nhà để hỏi.”

"Vậy thì cảm ơn anh."

Người quản lý tài sản đã chụp ảnh con mèo con và gửi tin nhắn vào nhóm chủ nhà, yêu cầu chủ nhân của con mèo liên hệ với cô Tô, cũng kèm theo số điện thoại của Tô Tiện Ý.

**

Mèo không đi, Tô Tiện Ý cũng ở nhà đợi tin.

Đã hơn mười giờ tối, mối quan hệ giữa mèo con và Tô Tiện Ý cũng dần tốt lên, cô đang ngồi trên sofa xem TV, còn mèo con thì nằm trong lòng cô.

Đang lúc buồn ngủ thì điện thoại rung lên, có cuộc gọi từ số lạ.

Cô nhấn nút trả lời, nhưng trước khi lên tiếng, một giọng nói quen thuộc đã vang lên từ đầu dây bên kia:

"Alo? Cô Tô đúng không? Là cô nhặt con mèo của tôi à?"

So với ban ngày, giọng nói của người đàn ông lúc này càng trầm hơn, có lẽ là vì qua ống nghe điện thoại, độ khàn khàn đã được khuếch đại vô hạn...

Kề sát bên tai, khoảng cách như được kéo gần trong gang tấc.

Tim Tô Tiện Ý đột nhiên loạn nhịp.

Cô cúi đầu nhìn con mèo đang ngủ trên đùi mình, đây là.....

Mèo của anh ấy?

Tô Tiện Ý từng nghĩ con mèo này có phải là của Lục Thời Uyên hay không, dù sao ban công hai chỉ cách một bức tường.

Nhưng nghĩ lại, anh ấy hình như không giống người biết nuôi mèo...

“Alo?” Lục Thời Uyên hồi lâu không nhận được phản hồi, hắng giọng: “Cô Tô?”

Màn đêm tối tăm, xung quanh im lặng, nhưng giọng nói của anh lại càng ngày càng rõ ràng, câu từ chạm vào trái tim cô...

Rõ đến mức cô cảm thấy không chân thật.

Không có người trả lời, ngay lúc Lục Thời Uyên đang định cúp điện thoại thì người bên kia lên tiếng: “Tôi, là tôi.”

Tô Tiện Ý vừa dứt lời, đột nhiên đầu bên kia điện thoại vang lên một tiếng cười trầm thấp.

Áp vào tai cô, gần đến mức không chân thật, lại nhẹ đến mức khiến trái tim cô cảm thấy ngứa ngáy.

“Em là…” Giọng nói của anh dừng lại.

Cùng với tiếng điện xột xoạt, Tô Tiện Ý nghe thấy Lục Thời Uyên thấp giọng gọi:

“Ý Ý?”

Một tiếng gọi của anh, gần như làm cho hồn cô muốn bay đi.

Cô không có chút sức phản kháng nào trước giọng nói của Lục Thời Uyên, trong lúc ngẩn ngơ, cô dường như nghe thấy nhịp tim của chính mình...

Nó đập dữ dội, dữ dội đến nỗi làm cô thấy choáng.

____ ____ ____