Chương 11: Sự quyến rũ của đàn ông trưởng thành

Một tiếng "ngủ ngon", làm cho Tô Tiện Ý hoàn toàn mất ngủ...

Nửa đêm gửi tin nhắn cho bạn tốt, không ngờ đối phương cũng đã ngủ nên trực tiếp gọi lại cho cô, Tô Tiện Ý hắng giọng, “Sao cậu chưa ngủ?”

"Đang chuẩn bị PPT để bảo vệ luận văn, còn cậu nữa, nói đi xem mắt mà một ngày rồi cũng chẳng thấy tin tức gì, sao thế? Người kia có đẹp trai không? Cậu có thích anh ta không?"

"KHÔNG."

"Vậy sao cậu còn chưa ngủ? Đang suy nghĩ gì vậy?"

“Tôi thích cậu của anh ta.”

Đầu bên kia im lặng hai giây, rồi đột nhiên cao giọng, nói: "Tô Tiện Ý, tớ biết ngay cậu là người làm việc lớn mà.”

"......"

“Gần đây tớ đang mê muội thể loại nam chính là mấy chú ấy, cậu của anh ta có toát ra vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành không? Quen với mấy chú cũng được nha, chín chắn kiên nhẫn dễ đẩy ngã, đã trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, hương vị của các chú... không chê vào đâu được."

Tô tiện ý nghe mà thấy đau đầu, cô bạn này học được ba cái này ở đâu thế?!

Cô lên tiếng cắt ngang: "Chú của anh ta là Lục Thời Uyên."

“?” Đối phương đơ ra một lúc, mới lên tiếng: “Tình đầu của cậu á?”

"Ừ." Tô Tiện Ý thở dài, kể lại chi tiết chuyện xảy ra hôm nay cho cô ấy nghe.

Đối phương cẩn thận phân tích: “Cho nên muộn như vậy mà cậu còn chưa ngủ, chắc không phải là muốn nhân lúc anh ta ngủ say, trèo cửa sổ vào nhà bên cạnh, tập kích nửa đêm, đẩy ngã anh ta đấy chứ!”

“Tớ không có!” Tô Tiện Ý suy sụp, trong đầu cô ấy đang nghĩ cái gì vậy.

"Tớ nghĩ cậu có thể thử."

"......"

"Đã nhiều năm như vậy rồi, vẫn có thể gặp được anh ta đúng là thần kì, thế anh ta đã kết hôn chưa? Có bạn gái chưa? Hay là đã có con luôn rồi..."

Tô tiện ý bị mấy câu hỏi này làm cho ngơ ra, cô đang đắm chìm trong sự bàng hoàng và vui mừng khi gặp lại Lục Thời Uyên, nhưng lại bỏ qua điều quan trọng nhất:

Anh ấy còn độc thân không?

Chuyện này cũng đâu thể đi hỏi anh ấy được, càng không thể nghe ngóng từ nhà họ Ngụy, một đêm này cô hoàn toàn mất ngủ.

Trong mơ hồ, cô mơ thấy Lục Thời Uyên của mấy năm trước...

Khí thế hăng hái, toàn thân toát ra vẻ hoang dã không thể khống chế.

Hoàn toàn không giống với bộ dạng ôn tồn nhã nhặn bây giờ.

Cô thậm chí còn mơ thấy mình biến thành một con mèo, cọ cọ vào vòng tay của anh, còn kêu meo meo...

**

Ngày hôm sau, Tô Tiện Ý bị đánh thức bởi tiếng đóng kín cửa sổ của nhà bên cạnh đánh thức.

Lúc tỉnh lại đã hơn mười giờ, cô phát hiện tối qua chưa kéo rèm cửa, ánh nắng chiếu thẳng vào phòng ngủ, có chút chói mắt, cô sờ tìm điện thoại ở đầu giường.

Có mấy cuộc gọi nhỡ, có của ba, còn có của Lục Thụy Cầm.

Lục Thụy Cầm cảm thấy hôm qua tiếp đãi chưa chu đáo, muốn mời cô đến nhà làm khách.

"Bác gái, cháu mới chuyển đến nhà mới, có hơi bận, hay là để vài ngày nữa rồi cháu sẽ đến thăm gì sau nhé." Tô Tiện Ý từ chối lời mời của bà.

"Thế cũng được, nếu cần giúp đỡ thì cứ nói nhé."

"Vâng, cảm ơn bác."

Lục Thụy Cầm cúp điện thoại, thở dài, Ngụy Dữ An ở một bên cau mày: “Mẹ, con không thích cô ấy, mẹ đừng phí công nữa.”

Lục Thụy Cầm nghe vậy thì nổi giận: "Con tưởng mình là miếng bánh ngon à? Lúc đó con nghe không hiểu lời nó nói sao? Nó căn bản không thích con chút nào!"

“Không thích con, vậy hôm qua cô ấy đến làm gì?”

"Mẹ thấy con yêu đương vào thì mất cả não rồi, con với Đinh Giai Kỳ kia cũng hợp lắm đấy, một đứa không có não, một đứa thì đầu óc có bệnh."

Ngụy Dữ An bị nghẹn đến xanh mặt.

Lục Thụy Cầm nói thêm: “Nó hiểu chuyện, nể mặt mẹ nên mới đến, nếu mẹ con bé biết con gái mình chịu tủi thân, nhất định sẽ đòi mẹ cho bà ấy một lời giải thích. Chỉ riêng việc làm hôm qua của con, bồi thường cho con bé là quá đáng sao?"

"Hôm qua con cũng đã thấy thái độ của cậu con rồi, nếu chuyện này không xử lý ổn thỏa, sau này Ngụy gia chúng ta sẽ thế nào thì còn chưa biết được đâu."

Khi nhắc tới Lục Thời Uyên, Ngụy Dữ An liền trở nên nghiêm túc, “Bình thường gặp cậu khó như lên trời, sau đột nhiên hôm qua lại đến....…”

Thấy hắn cuối cùng cũng nghiêm túc, Lục Thụy Cầm nói tiếp:

“Gia đình chúng ta mấy năm nay có thể phát triển như vậy, nguyên nhân là gì không cần mẹ nói, tuy cậu ấy là bác sĩ, nhưng có bao nhiêu tiếng nói ở nhà họ Lục chắc con cũng biết, đừng để cậu ấy cảm thấy con là một đứa chỉ có não yêu đương.”

Ngụy Dữ An gật đầu, hắn biết giữa tình yêu và tiền đồ cái gì quan trọng hơn.

**

Đế Cảnh Uyển.

Hôm nay là ngày nghỉ của Lục Thời Uyên, cửa sổ đã bị bịt lại, Lục Tiểu Đảm nằm trong lòng anh, dường như rất có ý kiến

về việc bịt cửa sổ, đứng ở bên cửa sổ kêu meo meo không ngừng.

"Muốn trèo cửa sổ đến nhà bên cạnh vậy à?” Lục Thời Uyên mỉm cười.

"Meo~" Lục Tiểu Đảm đi tới đi lui bên cửa sổ.

Có cái gì đó bên ngoài dường như đang thu hút nó, nó đang tìm một lối thoát để thoát ra.

Lục Thời Uyên bước tới và bế Lục Tiểu Đảm lên, lúc này anh chú ý đến Tô Tiện Ý đang ở dưới lầu, chắc là vừa đi mua đồ về.

“Thích cô ấy à?” Lục Thời Uyên vuốt ve con mèo.

“Meo~”

"Mi không cần phải trèo qua cửa sổ để đến nhà cô ấy đâu, sau này chúng ta có thể đi cửa chính, hoặc là....." Lục Thời Uyên nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ bé ở dưới lầu, "Để cô ấy qua đây."

Lục Tiểu Đảm dường như đồng ý với câu nói này, cọ cọ trong lòng anh.

.......

Mà Tô Tiện Ý vì mất ngủ mà cả ngày không tỉnh táo.

Đi siêu thị mua đồ dùng hằng ngày, cứ hắt hơi liên tục, chẳng lẽ bị cảm?

Sau một ngày mơ mơ màng màng, buổi tối phát hiện trên cổ mình có vài nốt đỏ.

Ban đầu cô không để ý, nhưng sau một giấc ngủ, những nốt đỏ đó không hề biến mất mà còn xuất hiện nhiều hơn, thậm chí còn lam ra cánh tay, còn hơi ngứa.

Lại hắt hơi thêm vài lần, cô khẽ cau mày:

Nghĩ đến những gì Lục Thời Uyên đã nói trên xe.

Lẽ nào là bị dị ứng?

Tô Tiện Ý không biết nguyên nhân nổi nốt đỏ là gì, cô cũng không dám tùy tiện uống thuốc, chiều hôm sau liền đến bệnh viện gần nhất để khám.

Đội mũ, đeo khẩu trang, bảo vệ nghiêm ngặt.

Gần Đế Cảnh Uyển là Bệnh viện số 1 thành phố.

Bệnh viện này nổi tiếng cả nước về điều trị bệnh ung thư, ngày nào cũng có người từ khắp nơi trên cả nước đến đây, bây giờ đã gần đến giờ tan làm rồi, cũng không quá đông.

Tô Tiện Ý dựa theo chỉ dẫn đi tìm khoa.

Người đi thang máy không nhiều, mọi người đều quen với việc đến đến bệnh viện vào buổi sáng.

Nhưng không ngờ ngay khi cửa thang máy mở ra, Tô Tiện Ý đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đeo khẩu trang, để lộ một nửa chiếc mũi thẳng, đeo cặp kính gọng vàng, đôi mắt dài hẹp hơi hướng lên.

Chiếc áo blue trắng dài, khiến anh trông càng lạnh lùng và lãnh đạm hơn.

Lúc này anh cũng chú ý tới Tô Tiện Ý, mặc dù hôm nay cô đội mũ và đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt kia lại vô cùng rõ ràng.

Nó dường như chứa đựng những mảnh ánh sáng nhỏ bé, dịu dàng và xinh đẹp.

Ánh mắt của Lục Thời Uyên rơi vào tờ đăng ký cô cầm trên tay, anh hơi nheo mắt lại.

Bên cạnh còn có một nam một nữ, mặc áo blue trắng, không đeo khẩu trang, nhìn thấy Lục Thời Uyên nhìn chằm chằm cô gái ngoài thang máy, nữ bác sĩ dịu dàng hỏi: "Người quen à?"

"Ừ." Lữ Sĩ Uyên gật đầu.

Nam bác sĩ cười khúc khích: "Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, bình thường làm việc như hình với bóng, chưa bao giờ thấy cậu nói có quen một cô gái nha, đây là...”

Tô Tiện Ý mím môi, âm thanh xuyên qua khẩu trang, gọi một tiếng: "Cậu."

Hai người sửng sốt: "..."

“Không ngờ anh lại có một cô cháu gái lớn như vậy.” Nữ bác sĩ mỉm cười nhìn Lục Thời Uyên.

Ánh mắt thích một người không thể che giấu. Trực giác của một người phụ nữ nói cho tô tiện ý biết, nữ bác sĩ này thích Lục Thời Uyên, sau đó cô nghĩ đến lời nói của bạn mình:

Anh ta vẫn còn độc thân à?

____ ____ ____

Đừng nghi ngờ, người nào đó vẫn còn độc thân, bạn có thể rúc vào lòng anh ấy rồi kêu meo meo——