Chương 12: Tiếp xúc thân mật

Sau khi Lục Thời Uyên ra khỏi thang máy, anh thấp giọng hỏi: "Chỗ nào không khỏe sao?”

Tuy giọng điệu khách khí và xa cách, nhưng hai người bên cạnh lại cảm nhận được điều gì đó không bình thường trong lời nói của anh, đặc biệt là nam bác sĩ đang chăm chú nhìn Tô Tiện Ý, ánh mắt nóng rực như muốn xuyên qua lớp khẩu trang.

"Có lẽ là bị dị ứng."

Tô Tiện Ý mím môi, khi ở trong xe còn mạnh miệng nói mình sẽ không bị dị ứng, giờ thì hay rồi, chạy đến bệnh viện khám còn bị anh ấy nhìn thấy.

“Gần đây có rất nhiều người bị dị ứng, chắc là sẽ phải xếp hàng đấy, chi bằng đến văn phòng cậu của cô, để cậu ta khám cho, mặc dù cậu ta không phải là bác sĩ da liễu, nhưng khám và điều trị bệnh phức tạp thì vẫn ok, nếu không nghiêm trọng thì lấy thuốc về uống hai hôm là không sao rồi.”

Người lên tiếng chính là nam bác sĩ, Tô Tiện Ý lại nhìn anh ta một cái.

Khoảng ba mươi tuổi, có nhan sắc của một soái ca tiêu chuẩn, khác với vẻ lịch lãm văn nhã của Lục Thời Uyên, anh ta lại cởi mở tự tại hơn, tấm bảng tên trên ngực có ghi:

Khoa Gây mê, Tiêu Đông Ức.

"Tôi đã đăng ký rồi, hơn nữa chắc là cậu rất bận..." Tô Tiện Ý không muốn quấy rầy công việc của họ.

"Không bận, vừa họp xong, đang chuẩn bị tan làm." Tiêu Đông Ức cười nhìn cô, "Cô khách sao với cậu của mình như thế làm gì? Đều là người một nhà cả, phải không, Thời Uyên?”

Lục Thời Uyên chỉ nhàn nhạt liếc anh ta một cái, sau đó quay đầu nhìn Tô Tiện Ý, "Đi thôi, đến văn phòng của tôi."

Tô Tiện Ý đương nhiên rất sẵn lòng, liền ngoan ngoãn theo anh vào thang máy.

**

Văn phòng gọn gàng sạch sẽ, trên bàn có mấy bộ hồ sơ bệnh án, Tô Tiện Ý lén đánh giá một vòng, lộ ra chút dè dặt.

"Cởi mũ và khẩu trang ra đi." Lục Thời Uyên nói.

“Được.” Sau khi Tô Tiện Ý cởi ra, cô vuốt lại mái tóc mềm mại của mình.

Vì bị dị ứng, cô còn không dám dùng mỹ phẩm chứ đừng nói đến trang điểm, để mặt mộc, có lẽ là do đeo khẩu trang lâu nên mặt cô có hơi đỏ.

“Không ngờ cậu lại làm việc ở bệnh viện này.” Tô Tiện Ý tìm chủ đề để nói.

"Tôi không phải bác sĩ ở bệnh viện này, từ Yến Kinh đến đây là vì chuyện khác." Lục Thế Uyên trả lời ngắn gọn.

Tô Tiện Ý gật đầu, khó trách, với năng lực của anh, cho dù không ở Yến Kinh, cũng có rất nhiều bệnh viện lớn hơn giành giật, sao đột nhiên lại đến bệnh viện ở Khang Thành.

"Em có tiền sử dị ứng không?" Lục Thời Uyên nhìn cô.

"Không có."

"Cảm thấy thế nào? Có đau hoặc ngứa gì đó không?"

“Có hơi ngứa, chủ yếu ở quanh cổ, còn có cả đốm đỏ.”

Tô Tiện Ý hôm nay mặc hơi cao cổ, vừa nói vừa kéo cổ áo xuống một chút, hơi ngẩng đầu lên, muốn để anh nhìn kỹ hơn.

Cổ cô thon thả, những đường nét trên cổ rất đẹp, nhưng trên xương quai xanh và cổ đều đã xuất hiện nốt đỏ, đặt trên làn da trắng của cô thật sự đỏ đến chói mắt.

Lục Thời Uyên nghiêng người tới gần, mang theo mùi thuốc khử trùng thoang thoảng.

Anh đột ngột lại gần, làm cho Tô Tiện Ý muốn nghẹt thở.

Cô như có thể cảm nhận được hơi thở của anh xuyên qua lớp khẩu trang, lúc nhẹ lúc nặng, phả vào da cô, ngứa...

Còn hơi nóng.

Trong phút chốc, nhịp tim của Tô Tiện Ý đột nhiên trở nên rất nặng nề.

Lục Thời Uyên chắc là đang kiểm tra tình trạng cổ của cô, nhưng cô lại cảm thấy ánh mắt của anh chậm rãi quét qua, như đang đảo quanh khuôn mặt cô, quét qua từng centimet từ trán đến chóp mũi cô.

Đột nhiên, cô cảm nhận được một cái chạm nhẹ vào cổ mình.

Những ngón tay của anh lướt qua nốt đỏ.

Những đầu ngón tay ấm áp chạm vào làn da sau gáy cô, cô theo bản năng cứng đờ người.

Cổ, là nơi riêng tư, cũng là...

Nơi nhạy cảm.

Giống như cánh cửa sinh mệnh bị người ta nắm lấy, hơi thở của cô cũng càng nặng nề hơn vài phần, Tô Tiện Ý cảm nhận được mặt mình càng ngày càng đỏ, cơ thể cũng nóng hơn, các triệu chứng dị ứng dường như ngày càng nghiêm trọng.

Lục Thời Uyên dường như không phát hiện cô khác thường: "Ngoại trừ cổ, còn có chỗ nào nổi nốt đỏ nữa không?"

“Còn có cánh tay.”

Tô Tiện Ý kéo cổ áo lại, xắn tay áo lên.

Lục Thời Uyên xem xong liền quay người ngồi vào bàn, lấy bút kê thuốc cho cô.

"Là dị ứng, tôi kê thuốc cho em, mấy ngày này em cố gắng tránh ra ngoài, nếu có ra ngoài thì phải bảo vệ cơ thể, cũng nên chú ý đến chế độ ăn uống, không nên ăn đồ ăn quá nóng. .."

Tô Tiện Ý đáp lại, kéo tay áo xuống.

"Mấy thứ chua cay hay là chất kí©h thí©ɧ cũng không được đυ.ng vào, tốt nhất không nên ăn thịt bò, thịt cừu."

Tô Tiện Ý đang chăm chú lắng nghe thì có tiếng gõ cửa.

"Thời Uyên, có thể vào không?" Giọng nói là của nam bác sĩ.

"Vào đi."

Sau khi Lục Thời Uyên đưa đơn thuốc cho Tô Tiện Ý, Tiêu Đông Úc cũng đẩy cửa đi vào, đã thay áo blue ra, ăn mặc rất thoải mái.

"Xem ra đún là dị ứng rồi." Anh ta liếc nhìn cổ của Tô Tiện Ý, "Không nghiêm trọng, uống thuốc mấy ngày là sẽ khỏi."

"Cảm ơn." Tô Tiện mỉm cười gật đầu.

"Cô đi lấy thuốc đi, tôi đi với cô."

Nhiệt tình quá mức chắc chắn có ý đồ, Tô Tiện Ý vẫn rất đề phòng, "Không cần đâu, tôi tự mình đi là được rồi."

"Bệnh viện lớn như vậy, tôi sợ cô đi lạc đấy." Tiêu Đông Ức cười vô hại, "Cô gọi Thời Uyên là cậu, tôi và cậu ta là đồng nghiệp, cô có thể gọi tôi là chú."

Khóe miệng Tô Tiện Ý giật giật, anh ta cũng chỉ lớn hơn cô mấy tuổi chứ nhiêu, chú? Chưa thấy ai mặt dày thế này.

"Đi lấy thuốc đi, mặc kệ cậu ta, lát nữa đợi tôi ở cửa nam, chúng ta cùng nhau về." Lục Thời Uyên nói chuyện quá tự nhiên, lại có thêm một người nhiệt tình bảo cô gọi bằng chú, Tô Tiện Ý gật đầu rồi chuồn cho lẹ.

"Cậu có biến." Tiêu Đông Ức khoanh tay nhìn người đang thay áo.

"Có à?"

"Chúng ta là đồng nghiệp đã lâu như vậy rồi, từ Yến Kinh đến Khang Thành, tôi còn không biết nhà cậu có bao nhiêu người à? Lấy đâu ra một đứa cháu gái lớn thế này, còn cùng nhau về nhà? Hai người ở cùng nhau à? Xe của cậu trừ mẹ cậu ra, làm gì có người phụ nữ nào từng ngồi chứ? Đến cả con mèo nhặt về cũng là đực, cậu không bình thường.”

Lục Thời Uyên rất bình tĩnh: “Cậu không nhìn thấy không có nghĩa là không có.”

"Nếu hai người thật sự không có chuyện gì, thế cậu thấy tôi làm cháu rể của cậu thì thế nào?”

"Cậu không có cửa." Anh trả lời chắc chắn.

"Cô ấy có bạn trai chưa? Hay là đã kết hôn rồi?"

“Cô ấy có người mà cô ấy rất thích rồi.”

"Vẫn còn cơ hội." Tiêu Đông Ức cười cười.

Lục Thời Uyên liếc anh ta một cái, nói: “Cô ấy thích tôi.”

Tiêu Đông Ức sửng người ba giây, cái biểu tình như thể là tôi đây biết hết rồi: "Thế còn cậu với cháu gái là đang làm cái trò gì? Đóng vai à? Vẫn là cậu biết chơi nhất."

Người mà cô ấy rất thích? Cậu nhấn mạnh cái này với tôi làm gì?

Lục Thời Uyên phớt lờ anh ta, thay áo xong liền muốn rời đi.

"Chờ một chút, cậu đi đâu?" Tiêu Đông Ức chặn đường.

"Tan làm."

"Còn chưa nói rõ mà muốn chạy à? Trước kia cũng chưa từng thấy cậu tích cực tan làm thế này?”

"Tôi không muốn cô ấy phải chờ, nên đi chờ cô ấy."

Hơ, y tá trong bệnh viện còn nói cậu ta là một đóa hoa lạnh lùng, tôi phi! Bề ngoài thì cứ như thẳng nam, trong lòng thì đủ thứ chiêu trò.

____ ____ ____