Chương 4: Thêm súp đậu phụ

Lúc này, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Lục Thời Uyên, đương nhiên không có người chú ý tới dị thường của Tô Tiện Ý.

"Vừa mới tan làm, nhanh ngồi xuống đi. Chị đi tìm phục vụ, vừa rồi ở bên ngoài mà, sao đột nhiên lại không thấy đâu rồi..." Lục Thụy Cầm nói rồi đi ra ngoài.

Lục Thụy Cầm rời đi, trong phòng chỉ còn một chỗ trống.

Trước khi Tô Tiên Ý định thần lại, người đàn ông đã ngồi xuống bên cạnh cô.

Nếu lại gần, vẫn có thể ngửi thấy mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trên cơ thể anh ấy.

Ngụy Dữ An Đinh Giai Kỳ đã đứng dậy, chắc là không ngờ anh sẽ đến, vẻ mặt có chút bất an, người đàn ông chỉ nhàn nhàn nhìn về phía hai người đối diện.

Đây là lần đầu tiên Đinh Giai Kỳ nhìn thấy anh, nhưng lại bị ánh mắt của anh làm cho phát run.

Ánh mắt kia thật sự rất dọa người.

Thật ra vẻ ngoài của anh rất có tính áp bức và tính xâm lược, chỉ là vì đeo thêm một cặp kính, xương mày có phần dịu dàng, làm giảm bớt đi sự sắc bén, lại tăng thêm vài phần cấm dục.

"Chào cậu nhỏ." Ngụy Dữ An vừa nhìn thấy anh liền luống cuống, giọng nói như bị mắc kẹt trong cổ họng, tiếp tục nói: "Đây là bạn gái cháu Đinh Giai Kỳ."

Đinh Giai Kỳ mím môi, nở nụ cười đẹp nhất, gọi một tiếng cậu nhỏ giống như Ngụy Dữ An.

Người đàn ông chỉ nhàn nhạt đáp lại, sau đó nghiêng sang, hơi ngẩng đầu lên, nhìn Tô Tiện Ý: “Không ngồi?”

Trái tim Tô Tiện Ý run lên, cô thậm chí không biết mình đang làm gì.

Bối rối đến mức ngồi xuống, đầu óc trống rỗng như đang nằm mơ.

Cô cúi đầu, bắt đầu điên cuồng ăn súp đậu phụ.

Bát súp đậu phụ nhanh chóng chạm đáy.

Ngay lúc Tô Tiện Ý đang định ăn thêm một bát nữa, thì thấy nước súp đặc đã bị nguội quá và loãng đi, cô nắm chặt chiếc thìa, im lặng dừng lại.

Lục Thời Uyên dường như chỉ vô tình liếc nhìn cô một cái.

.......

Lúc này người phục vụ bước vào phòng, kê thêm một chiếc ghế, Lục Thụy Cầm theo sát nói: "Thời Uyên, để chị gọi thêm hai món nữa, những món này đã nguội cả rồi, cậu muốn ăn gì? Thịt bò vàng của chỗ này không tệ."

"Không cần." Lục Thời Uyên liếc nhìn bát súp đậu phụ, "Thêm súp đậu phụ đi. Bát này đã nguội rồi, không ngon."

Tô Tiện Ý: "..."

Lục Thụy Cầm mỉm cười: "Cậu khéo chọn đấy, đây là món ngon nhất chỗ này.”

Một lúc sau, một tô súp đậu phụ nóng hổi được bưng lên.

Tô Tiên Ý cũng múc thêm một bát, cúi đầu ăn, yên tĩnh giả chết.

"...Bệnh viện bận lắm à? Nếu biết cậu sẽ đến thì bọn chị đã đợi rồi." Thái độ của Lục Thụy Cầm đối với Lục Thời Uyên, không giống như là đối với em trai, hình như có phần muốn lấy lòng.

Tô Tiện Ý chợt nhớ ra, mẹ cô và Lục Thụy Cầm có quan hệ tốt, khi còn nhỏ, khi còn nhỏ cũng thường đến nhà họ Ngụy vào dịp lễ Tết, đâu có nghe nói bà ấy có anh chị em gì, lấy đâu ra cậu?

Có điều nghĩ lại thì.

Bây giờ về quê, gặp đứa trẻ 3 tuổi cũng không dám tùy tiện trêu chọc..

Bởi vì rất thể đứa trẻ đó là chú của bạn.....

Nhà họ Lục có thể coi là một gia tộc lớn, cho dù không phải cậu ruột, thì có cậu họ cũng là chuyện bình thường.

Cô chỉ cảm khái, thế giới này quá nhỏ bé.

Không biết anh ấy có nhớ mình không?

Dù sao người thích anh ấy cũng nhiều như thế...

"Làm bác sĩ vất vả quá, cậu nên chú ý đến sức khỏe của mình hơn." Lục Thụy Cầm mỉm cười ôn hòa.

"Vẫn ổn, gần đây có thể nghỉ ngơi hai ngày rồi."

Động tác ăn uống của Lục Thời Uyên cực kì đúng mực, đừng động tác tay đều thể hiện rõ sự dạy dỗ và phong độ của anh.

“Đúng rồi, trước đó Dữ An đã nói sức khỏe của cô Đinh không tốt, vì chăm sóc cô ấy mà hôm nay chị và Ý Ý đã phải đợi rất lâu, hiếm khi cậu đến đây, lát nữa có thể xem giúp cô ấy không?” Lục Thụy Cầm mỉm cười hiền hậu, nói như kiểu rất quan tâm đến Đinh Giai Kỳ vậy.

Đinh Giai Kỳ tái mặt, "Thôi không cần phiền..."

Lời còn chưa dứt, đã bị Lục Thời Uyên cắt ngang:

"Được, không thành vấn đề."

"......"

____ ____ ____