Chương 6: Tay anh như ngọn lửa

Lục Thời Uyên nói xong, sắc mặt của Đinh Giai Kỳ hoàn toàn trắng bệch, nhưng Ngụy Dữ An lại lo lắng căng thẳng, nói lập tức đưa cô ta đến bệnh viện.

“Tôi, tôi đi vệ sinh.” Giọng của Đinh Giai Kỳ run run.

Cô ta không dám ở lại lâu hơn, sợ người đàn ông này nói thêm câu nào nữa thì sẽ bị lộ tẩy hết.

Trong cơn hoảng loạn, cô ta không để ý đến Ngụy Dữ An nói muốn đi cùng cô ta, đẩy cửa đi ra ngoài.

Lục Thụy Cầm khẽ thở dài:

Quá mưu mô, lại không thể che giấu, đúng là chẳng ra gì.

"Gia Kỳ." Ngụy Dữ An tưởng rằng cô ta bị lời của Lục Thời Uyên dọa sợ, vội vàng đổi theo ra ngoài.

"Dữ An, con đứng lại." Lục Thụy Cầm nói.

“Mẹ, con không yên tâm cô ấy, con đi xem xem....”

"Có gì mà phải xem, không nghe thấy cậu nhỏ con nói à, đầu óc cô ta có bệnh."

“Vậy nên lúc này con mới phải đi xem cô ấy.”

Mọi người: "..."

Tô Tiện Ý cúi đầu, bây giờ cô cảm thấy

Đầu óc của Ngụy Dữ An cũng có bệnh.

Bất chấp sự ngăn cản của mẹ, anh ta vẫn nhất quyết chạy theo ra ngoài, Lục Thụy Cầm rất tức giận, lo lắng Đinh Gia Kỳ lại làm ra ba cái trò giả vờ yếu đuối, giả vờ khóc, giả vờ ngất xỉu nên cũng vội vàng theo ra ngoài.

Tô Tiện Ý và Lục Thời Uyên đột nhiên bị bỏ lại trong phòng.

Tô Tiện Ý cúi đầu ăn bánh, nhưng cô vẫn lén liếc nhìn người bên cạnh đang rót trà.

Bàn tay của anh ấy rất đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đều đặn và xinh đẹp.

Quả nhiên là người mà mình thích...

Chỗ nào cũng đẹp.

Tô Tiện Ý đang chăm chú, đột nhiên nghe được một giọng nói: "Muốn uống trà không?"

Trong phòng chỉ có hai người, câu hỏi này đương nhiên là hỏi cô, Tô Tiện Ý bỗng chốc căng thẳng, cũng không biết là bị làm sao, tay cũng run cả lên, khuỷu tay cô đυ.ng vào chiếc nĩa được đặt ở mép bàn, cái nĩa rơi xuống...

Tô Tiện Ý theo bản năng đưa tay ra chộp lấy, nhưng người bên cạnh đã đi trước cô một bước, bắt được cái nĩa.

Mà cô...

Nắm lấy tay anh.

Hơi thở nhiên nghẹn không thông, bàn tay anh ấm nóng, như muốn đốt cháy lòng bàn tay cô.

Giống như một ngọn lửa, có thể làm người ta bỏng tay.

Chỉ trong chốc lát, cô cảm thấy như có một dòng điện truyền đến tứ chi cô, từng tế bào trong cơ thể cô đều đang gào thét.

Bất giác, tim cô run lên dữ dội.

Giây tiếp theo, cô liền rút tay lại: “Xin, xin lỗi.”

"Không sao." Lục Thời Uyên đặt cái nĩa trở lại rồi đẩy sang một bên.

Khi đó, có rất nhiều người thích Lục Thời Uyên, mỗi ngày đều có rất nhiều người cố gắng thu hút sự chú ý của anh, mà cô chỉ nói với anh vài lời, đến cả một câu thích cũng không dám nói mà đã bỏ chạy....

Nếu ôn lại chuyện xưa với anh, anh ấy mà không nhớ mình, chỉ sợ càng xấu hổ hơn.

Tô Tiện Ý mím môi, cầm nĩa, nghịch nghịch chiếc bánh trên đĩa.

Lục Thời Uyên uống trà, liếc mắt nhìn cô:

Miếng bánh này chắc là phạm tội gì rồi, kiếp này mới bị cô chọc cho đầy lỗ thế này.

Tô Tiện Ý chỉ cảm thấy chạm vào mu bàn tay của anh, toàn thân bắt đầu không thoải mái, liền đứng dậy, nói: "Tôi vào nhà vệ sinh..."

Trực tiếp chuồn luôn!

Cô cảm thấy mình thật hèn nhát.

Nhưng đứng trước người mình thích, có ai là không hèn mọn, sợ hãi ?

Tô Tiện Ý vẫn luôn cho rằng trải qua mấy năm nay, nếu gặp lại anh, cô nhất định có thể mỉm cười chào hỏi anh. Chẳng phải đã nói rằng thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương tình cảm sao?

Nhưng bây giờ xem ra.......

Đều là bốc phét!

Bây giờ cô hễ nhìn thấy lục thời uyên, vẫn là rung động hoảng hốt, không cách nào không chế được!

**

Lục Thụy Cầm cuối cùng cũng không cản được con trai mình, sau khi quay lại phòng, thấy chỉ có một mình Lục Thời Uyên , khẽ cau mày, "Ý Ý đâu?"

"Đi nhà vệ sinh rồi."

Lục Thụy Cầm gật đầu, ngồi phịch xuống ghế: “Hôm nay cậu cũng thấy rồi đấy, đứa con gái đó quả thực không tầm thường. Dữ An giống như đã bị cô ta tẩy não vậy, nói gì tôi cũng không nghe, hôm nay lẽ ra là có thể ăn một bữa yên ổn, lại đưa cả cô ta tới đây, thế này chẳng phải là cố tình làm Ý Ý khó xử sao?"

“Đứa trẻ Ý Ý này ấy à, cũng khá là đáng thương......”

"Sau khi cha mẹ ly hôn, cha đã tái hôn từ lâu, bây giờ đã có hai đứa con gái, nó quay về chắc chắn sẽ rất ngại, nghe nói mẹ nó cũng sắp tái hôn rồi."

"Chị và mẹ nó có quan hệ tốt, chỉ muốn chăm sóc nó nhiều hơn..."

Lục Thời Uyên lên tiếng, “Cho nên mới muốn tác hợp cô ấy với Dữ An?”

Lục Thụy Cầm đương nhiên cũng có tâm tư riêng, muốn dựa vào Tô Tiện Ý để kéo con trai về, chỉ là cái lí do lợi dụng vãn bối thế này, bà không tiện nói, chỉ cười cười:

“Đúng vậy, chị mời cậu tới đây, cũng là để cậu giúp xem thử nó thế nào, dù sao cậu nhìn người thì sẽ không sai.”

“Chị thông cảm cho cô ấy, muốn chăm sóc cô ấy là không thể chê trách, nhưng chị không nên dùng cách này. Hơn nữa, tâm tư của Dữ An không hướng về cô ấy, nếu bị ép buộc phải ở bên nhau thì sẽ không có ai vui vẻ cả. "

Lục Thụy Cầm mỉm cười, bất đắc dĩ nói: “Nếu không phải do đứa con gái đó, nó và Dữ An sẽ rất hợp....”

"Không hợp."

____ ____ ____