Chương 9: Lén lút ở phòng luyện đan của bản trưởng lão làm gì

Quý Từ chỉ chào hỏi Tần Giác rồi ra ngoài.

Thanh âm của thanh niên dõng dạc rõ ràng, đặc biệt dễ nghe.

Tần Giác cầm kiếm trong tay, dùng khăn lau.

Y lau vô cùng cẩn thận, lưỡi kiếm sắc bén làm rách chiếc khăn, tạo ra một cái lõi không lớn không nhỏ.

Tần Giác nghe thấy tiếng chào hỏi kia, nhưng y không nói gì, con ngươi sâu thẳm.

Gần đây, thời gian sư huynh ra ngoài hình như nhiều hơn.

Quý Từ mang theo hộp cơm dạo một vòng trong Đạo Tông, thật sự không tìm được đường, cuối cùng tiện tay bắt một đệ tử, hỏi: "Xin lỗi, cho hỏi một chút, núi của Thanh Ngọc trưởng lão ở đâu vậy?"

Đệ tử kia mặc đạo bào màu xanh nha của đệ tử nội môn Đạo Tông, cổ chéo ống tay rộng, bên trên thêu đủ loại hoa văn, tóc dùng một cây trâm mộc mạc vén lên, có vẻ tiên phong đạo cốt.

Tên đệ tử kia thấy là Quý Từ, lập tức bình tĩnh khom lưng cúi chào: "Bái kiến đại sư huynh."

Trong Đạo Tông cấp bậc nghiêm khắc, ngoại môn, nội môn thân truyền đều có phân chia nghiêm ngặt.

Ngoại môn còn có thể thông qua cuộc thi vào nội môn, thân truyền lại cần thiên tư cực cao, mới có thể được trưởng lão hoặc là chưởng môn chọn trúng, có được ngọn núi của mình.

Hơn nữa chỉ có đệ tử thân truyền mới có thể không cần mặc y phải đệ tử.

Đệ tử kia trả lời: "Thanh Ngọc trưởng lão thích yên tĩnh, Vô Vi Phong ở phía tây Đạo Tông. Nhưng người vừa mới về tông môn, nghe nói đang đi luyện dược cho Tần sư huynh."

"Giờ hẳn là đang ở phòng luyện đan."

Quý Từ gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết, sau đó khụ một tiếng, tiếp tục hỏi: "Phòng luyện đan ở đâu?"

Đệ tử: "......"

"Đại sư huynh ngay cả phòng luyện đan cũng không biết ở đâu sao?"

Quý Từ mở to mắt: "Không phải vừa mới sống lại sao? Trước đó không lâu mới tổ chức tang lễ, ngươi quên rồi à? Vừa tỉnh lại, trí nhớ có chút hỗn loạn, thứ lỗi thứ lỗi."

Đệ tử kia miễn cưỡng tiếp nhận lý do này, chỉ đường.

Quý Từ thuận theo hướng kia tìm tới, liền thấy được một tòa tháp đen cao vυ"t trong mây, chính là nơi đệ tử Đạo Tông luyện đan.

Đệ tử bình thường chỉ có thể ở tầng dưới cùng tụ tập một chỗ cùng luyện đan, nhưng đệ tử thân truyền và trưởng lão có thể tùy chon một phòng luyên đan ở tầng cao nhất của Hắc Tháp.

Quý Từ hỏi đệ tử chưởng quản Hắc Tháp, sau khi biết được câu trả lời liền đi đến tầng cao nhất.

Hắn mang theo hộp cơm, gõ cửa phòng Thanh Ngọc trưởng lão.

Nhưng đợi hồi lâu, cũng không nghe thấy gì.

Quý Từ có chút nghi hoặc, chẳng lẽ không phải gian phòng này?

Hắn lui về phía sau hai bước nhìn số hiệu khắc trên khung cửa.

Là nơi này không sai mà.

Chẳng lẽ Thanh Ngọc trưởng lão không có ở đây?

Quý Từ suy nghĩ một hồi, lại gõ cửa vài cái, vẫn không có phản ứng.

Hắn liếc nhìn hộp cơm trong tay mình, cuối cùng hạ quyết tâm, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Gian phòng luyện đan này cũng không khóa, Quý Từ dễ dàng đi vào.

Bên trong rất lớn, trên vách tường treo một bức Thái Cực bát quái đồ rất lớn, giữa phòng có một cái lò luyện đan rất to, gần như đυ.ng tới trần nhà.

Lửa trong đan lô còn đang thiêu, trong phòng lại không có người.

Quý Từ vốn là muốn để hộp cơm xuống liền đi, nhưng trong lò luyện đan bỗng nhiên phát ra tiếng nổ mạnh "Bùm bùm".

Không tính là lớn, rất nhỏ.

Quý Từ lúc này mới phản ứng lại, lò luyện đan này có phải quá mạnh hay không?

Nếu như không thể hạ lửa xuống, đừng nói đan dược trong lò luyện đan, toàn bộ đan lô này đều sẽ nổ tung.

Nghĩ vậy, Quý Từ liền lo lắng.

Lò luyện đan này vẫn còn cháy, Thanh Ngọc trưởng lão sao lại không ở đây?

Ý thức phòng cháy chữa cháy cũng quá kém! Nếu vụ nổ xảy ra, toàn bộ tòa tháp đen kết cấu bằng gỗ này sẽ bị hủy diệt.

Nghĩ như vậy, Quý Từ liền thở dài, ngồi xổm xuống bắt đầu xử lý ngọn lửa trong lò luyện đan.

Quý Từ xuyên tới đây không lâu, tuy không thế tu luyện, nhưng ngược lại xem không ít sách.

Trí nhớ của hắn không tệ, trước kia lúc đi học, ngay cả Mã Triết cũng có thể học thuộc không sót một chữ, chớ nói chi là những thứ tạp thất tạp bát kia, vừa nói đan dược vừa nói pháp khí.

Luyện đan vừa vặn cũng là một bài học Quý Từ cảm thấy hứng thú, điều chỉnh độ lửa để thuận tay.

Hỏa diễm trong lò luyện đan dưới sự nhúng tay của hắn, chậm rãi ổn định ở trạng thái tương đối bình thản.

Thấy thế, Quý Từ thở phào nhẹ nhõm, hắn vừa muốn buông kìm gắp củi trong tay xuống, liền tinh mắt nhìn thấy một cái tương tự như sách trong đống củi đang cháy hừng hực.

Cái gì vậy?

Quyển sách kia bị nhét ở góc sâu nhất trong lò luyện đan, lửa không cháy tới đó, chỉ có rìa vì nhiệt độ cao thoáng uốn lượn một ít, lộ ra chút dấu vết bị cháy.

Quý Từ nhìn chằm chằm quyển sách kia một hồi, mím môi dưới.

Cuối cùng, hắn giữ vững tinh thần tò mò là đức tính tốt nhất của học giả, cẩn thận gắp quyển sách kia ra.

Quyển sách kia vô cùng nóng, sau khi tay Quý Từ không cẩn thận đυ.ng vào, hắn "A" một tiếng, vội vàng lắc tay, cảm giác đỡ hơn không nhiều lắm, liền cầm quạt lật sách: "Sách này thật đáng thương, câu nói kia nói sao ta, sách vở là bậc thang tiến bộ của nhân loại, cứ bị thiêu như vậy thật không tốt, để bản công tử cứu ngươi một..."

"Ngọa tào?!" =Đm

Sau khi mở ra, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy tuyệt thế thần công gì đó, Quý Từ nháy mắt há hốc mồm.

Nguyên nhân không có gì khác, trong này toàn bộ đều là bức họa của Tần Giác, hơn nữa còn không phải là bức họa bình thường.

Trên tranh Tần Giác không có y phục......

Quý Từ không nhịn được nói tục: "Con mẹ nó, cái gì vậy?"

Tuy rằng đã sớm biết thế giới mình đang ở là một quyển văn cưỡng chế máu chó vạn nhân mê, nhưng trải qua nhiều ngày ở chung như vậy, Tần Giác trong mắt Quý Từ là một tiểu hài tử mười bảy tuổi chăm chỉ, còn chưa trưởng thành, mỗi ngày dụng tâm luyện công.

Không phải như trong bức họa......

Nghĩ đến cái được vẽ bên trong, Quý Từ chán ghét bĩu môi, đang chuẩn bị ném sách về, ngay trên gáy sách hắn nhìn thấy một vệt màu đỏ.

Quý Từ dừng lại, nghiêng nó nhìn gáy sách.

Đó là một con dấu màu đỏ, viết chính là hai chữ "Thanh Ngọc".

Thần sắc Quý Từ biến đổi, hắn chịu đựng cơn buồn nôn lật qua trang, ở trang cuối thấy được một con dấu giống hệt.

Vị trí của con dấu này thật sự quá xảo diệu, giống như sau khi người chấp bút hoàn thành một tác phẩm cực kỳ hoàn mỹ, cảm thấy mỹ mãn đánh dấu thuộc về mình trên tác phẩm.

Con dấu này khắp nơi lộ ra vẻ đắc ý, tự mãn và kiêu ngạo.

Hết lần này tới lần khác dùng ký hiệu hạ lưu như vậy, rất có thể xuất phát từ Thanh Ngọc trưởng lão tao nhã lịch sự trong ấn tượng của Quý Từ.

Quý Từ nhíu mày, cậu khép sách lại, cẩn thận đặt nó về vị trí cũ.

Sau đó lại tỉ mỉ điều chỉnh vị trí một chút, bảo đảm quyển sách này giống như hắn vừa nhìn thấy.

Sau khi làm xong tất cả, Quý Từ buông kìm xuống, đang chuẩn bị đứng lên, cổ tay bỗng nhiên bị người khác nắm chặt.

Tay người nọ lạnh lẽo, Quý Từ bất giác run lên, cùng lúc đó, phía sau truyền đến thanh âm chậm rãi của Thanh Ngọc trưởng lão: "Quý tiểu hữu, ngươi lén lút ở phòng luyện đan của bổn trưởng lão, làm gì vậy?"