Chương 14: Nếu đệ ghen thì đệ nói thẳng đi

Bọn họ không trì hoãn quá lâu, sau khi tông môn đại khảo kết thúc, ngay cả thành tích cũng không chờ đi liền bắt đầu kế hoạch chạy trốn khỏi tông môn.

Quý Từ mới tới Tam Thanh Đạo Tông không bao lâu đã muốn chạy trốn, nhất thời cảm thấy rất kí©h thí©ɧ.

Tần Giác nhìn Quý Từ hưng phấn khó hiểu, không biết sư huynh này vì sao mà quá cao hứng.

Thôi, hắn luôn như vậy mà.

Bảo vật trong miệng Tần Giác nói, kỳ thật chính là một tảng đá nhìn khá bình thường, không hề đặc sắc.

Giống như đá cuội, có hoa văn bên trên không đều.

Tần Giác nhắm mắt niệm chú với tảng đá này, không lâu sau, tảng đá liền phát ra ánh sáng, sau đó bị ném đến bên cạnh cấm chế.

cấm chế Đạo Tông không có hình dạng, nhưng sau khi tảng đá kia bị ném ra ngoài, Quý Từ cảm giác được rõ ràng, gió thổi qua tóc hắn tựa hồ không giống với trước kia.

Hướng gió khác nhau, là từ bên ngoài thổi vào.

Mắt Quý Từ sáng lên.

Không đợi hắn kịp phản ứng, Tần Giác dùng sức nắm lấy tay hắn, nhảy xuống từ đỉnh núi.

Cùng lúc đó, tiên kiếm ra khỏi vỏ, mang theo một tia sáng chói mắt.

Tần Giác một thân bạch y, giẫm lên lưỡi kiếm giống như kiếm tiên độc lập.

Quý Từ được y ôm trước ngực.

Hắn cố gắng tránh khỏi vòng tay Tần Giác, nhưng đối phương dùng lực rất lớn, Quý Từ không tránh được.

Cũng không biết thiếu niên bệnh nặng mới khỏi này, lấy đâu ra sức lực lớn như vậy.

Quý Từ cũng có bội kiếm, nhưng đó là vậy sở hữu của nguyên chủ, tựa như không nhận chủ nhân hiện tại này.

Lúc trước hắn thử dùng qua, kết quả phát hiện nếu hắn mượn thanh kiếm này, nửa phần linh lực cũng không dùng được.

Ngự kiếm tràn ngập sự bức bách, bây giờ mà nói hẳn là không có duyên với hắn.

Nghĩ như vậy, cũng may mà Tần Giác có thể mang theo hắn.

Quý Từ cúi đầu nhìn dãy núi nhấp nhô mờ ảo dưới chân, hỏi: "Tiểu sư đệ, linh kiếm của đệ lấy từ đâu vậy?"

Tần Giác nhìn hắn một cái: "Từ trong Linh Kiếm trì."

Mắt Quý Từ khẽ động: "Linh Kiếm trì, đó là cái gì?"

"Có được linh kiếm thượng phẩm, còn một cách khác, đó là mời thợ linh kiếm đúc."

Những thứ này đều là kiến thức thông thường, Quý Từ ngay cả những thứ này cũng không biết, rõ ràng là không bình thường.

Nhưng Tần Giác không nhắc đến.

Y chậm rãi thêm một câu: "Sau này ra ngoài, đừng hỏi đông hỏi tây như vậy."

Quý Từ nhíu mày: "Vì sao? Miệng trên người ta, chẳng lẽ ta không thể dùng sao?"

Tần Giác: "......"

Y giật khóe môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng nhịn xuống, chỉ nói: "Hỏi bên ngoài sẽ bị chê cười."

"Chẳng lẽ vì người khác chê cười, ta sẽ không hỏi sao?"

Tần Giác: "......"

Một số người chính là đầu gỗ.

Giọng nói của thiếu niên có chút tức giận: "Tóm lại, nếu huynh không biết, thì hỏi ta, nghe chưa?"

Quý Từ cười hì hì tỏ vẻ mình đã biết, sau đó còn không biết sống chết nói: "Tiểu sư đệ, nếu đệ ghen thì đệ nói thẳng đi, ta sẽ không để ý đâu."

Tần Giác: "......"

Y hận không thể ném Quý Từ xuống.

Nơi bọn họ đáp xuống là một thành trấn vô cùng giàu có ở Kinh Hồ.

Trong thành rất náo nhiệt, giấy điêu khắc vải bố đường hồ lô, gì cũng bán.

Trên đường phố tiếng người ồn ào, Quý Từ một thân cẩm y bạch nguyệt, kim quan buộc tóc, cầm chiết phiến vàng đen trong tay không ngừng thưởng thức khung cảnh, nhìn vào không giống đệ tử tiên gia, ngược lại giống công tử nhà nào chạy ra ngoài chơi.

Tần Giác bên cạnh một thân bạch y, khuôn mặt thanh tú, khí chất lãnh đạm, trên lưng đeo một thanh trường kiếm, người sáng suốt đều biết đây là thần tiên xuống núi.

Người tu tiên đối với phàm nhân, không phải là thần tiên sao!

Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng có cô gái trẻ muốn bắt chuyện với Tần Giác.

Các nàng cầm khăn lụa trong tay, thẹn thùng ném lên người y, Tần Giác cũng không để ý tới.

Nếu không cẩn thận ném lệch, ném vào người Quý Từ, hắn sẽ quay đầu lại, cười với các nữ hài tử.

Tuổi của hắn kỳ thật cũng không tính là lớn, hơn hai mươi tuổi, chính là tuổi thanh xuân phong nhã, cười rộ lên tiêu sái phong lưu, chọc cho các cô gái nhao nhao đỏ mặt.

Quý Từ hưng trí bừng bừng đến bên cạnh tiểu sư đệ, trêu chọc nói: "Không ngờ tiểu sư đệ còn nhỏ tuổi, lại được nữ hài tử yêu thích như vậy."

Tần Giác nhìn hắn một cái, cảm thấy lời này của hắn có chút bất công.

Rõ ràng ở đây như cá gặp nước, là Quý Từ mới đúng.

Bọn họ không đi dạo trên đường quá lâu, tìm một khách điếm nghỉ ngơi.

Quý Từ nằm trên giường, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên người mình, phơi toàn thân dưới cái nắng ấm áp, lười biếng mở miệng hỏi: "Chúng ta cũng không thể cứ ở ngoài tông môn như vậy?"

Tần Giác gỡ bội kiếm xuống, đặt trên đầu gối, cụp mắt nghịch mũi kiếm: "Ừm, đêm nay xuất phát, đến Lý phủ một chuyến."

Quý Từ buồn bực: "Lý phủ?"

"Phú thương trong thành, họ Lý, đêm nay chúng ta đến một chuyến."

"Sao đệ lại hiểu rõ nơi này như vậy? "Quý Từ nhìn y hỏi.

Tần Giác: "Tóm lại so với sư huynh chuẩn bị nhiều hơn một chút."

Chậc, Quý Từ có chút khó chịu.

Gia hỏa này, ngày nào cũng chèn ép hắn.

Quả nhiên sư huynh khó chịu, tiểu nam hài mười lăm mười sáu tuổi thật khó quản.

Quý Từ đại nhân đại lượng, không để ý hỏi: "Cho nên chúng ta đến làm gì?"

Tần Giác rút kiếm ra, ánh sáng bạc rất sắc bén.

Thanh kiếm này không uống máu người, nhưng vì chủ nhân, đã mơ hồ có sát ý.

"Gϊếŧ yêu." Tần Giác đáp.

Nghe thế, Quý Từ lăn lông lốc từ giường xuống: "Thật sao? Gϊếŧ yêu? Làm sao đệ biết Lý phủ có yêu?"

Đương nhiên là ký ức kiếp trước.

Nhưng mà lời này Tần Giác không nói, chỉ đáp: "Huynh không cần biết nhiều như vậy, buổi tối đi theo ta sẽ biết."

Không còn cách khác, Quý Từ đành phải đồng ý.

Qua khoảng hai canh giờ, khách điếm đưa cơm tối tới.

Quý Từ nói thức ăn này không ngon bằng hắn làm, còn muốn Tần Giác tỏ thái độ.

Tần Giác không rõ cái này có gì để so sánh, không phải chỉ là một bữa cơm sao?

Nhưng thanh niên trước mặt rất nghiêm túc, đặc biệt nếu không trả lời, sư huynh này của y sẽ bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ: "Ta mỗi ngày cực khổ nấu cơm cho đệ ăn, đệ báo đáp ta như vậy sao?"

"Vợ chồng khác không nói nhiều ân ái, chí ít khen nhau, tương kính như tân, đệ thì sao?"

Tần Giác không chịu nổi, nói thẳng: "Sư huynh làm tốt lắm, được chưa?"

Quý Từ nhìn y, sau đó dời mắt, khóe miệng nhếch lên: "Không phải chê ta phiền mới nói như vậy sao? Ta hiểu, đệ không cần nói nữa."

"Trái phải chẳng qua là dỗ dành ta mà thôi."

Quý Từ coi như đã học được tinh túy văn học của em gái Lâm.

Không nói phải tức giận, nói cũng phải tức giận, Tần Giác nhíu mày, không rõ sư huynh này của y vì sao có nhiều tật xấu như vậy.