Chương 20: Cô Hồng trưởng lão

Bên này bọn họ đang yên tĩnh ăn hoành thánh, mấy thực khách phía sau bỗng nhiên hưng phấn lên, âm thanh nói chuyện lớn hơn rất nhiều.

Tuy Lý gia ngày thường làm việc xảo quyệt, nhưng gặp phải thảm án diệt môn như thế, vẫn quá mức tàn nhẫn.

Đúng vậy, quan phủ đã tham gia, nhưng lâu như vậy, cũng không thấy bọn họ điều tra ra cái gì.

"Quan phủ tính là gì, ta nghe nói a, lần này đến vị tiên nhân trong trấn, cũng bắt đầu bắt tay vào điều tra vụ việc của Lý phủ!"

"Tiên nhân, tiên nhân nào?"

"Nghe nói là trưởng lão của Tam Thanh Đạo Tông, rất lợi hại......"

Nghe vậy, Quý Từ thiếu chút nữa ngay cả bát cũng bưng không nổi.

Cậu có chút sợ hãi: "Trưởng lão Tam Thanh đạo tông, không phải là bọn họ tới bắt ngươi trở về chứ?"

"Xong rồi xong rồi, ta và đệ cùng ra ngoài, bọn họ nhất định sẽ không trách tội đệ, nhưng nhất định sẽ trách tội ta!"

Quý Từ uống hết canh xương hoành thánh, sau đó giục Tần Giác chạy về.

So ra, đương sự Tần Giác lại bình tĩnh hơn nhiều.

Cậu có chút bất ngờ: "Kỳ quái, điều này, trưởng lão Đạo Tông sao lại đi qua nơi này?"

Quý Từ: "Nói không chừng là tới bắt đệ."

"Sẽ không," Tần Giác lắc đầu, "Chúng ta mới ra ngoài một ngày rưỡi, không có đạo lý các trưởng lão phát hiện nhanh như vậy."

Quý Từ khóc không ra nước mắt: "Được rồi tiểu sư đệ, đừng suy nghĩ, nếu không rời khỏi sư huynh của đệ thì ta tiêu đời mất!"

Các trưởng lão thích tiểu sư đệ, chắc chắn sẽ không trách móc y nặng nề.

Nhưng mình lại không giống! Nói không chừng sẽ bị đánh gãy chân.

Quý Từ càng nghĩ càng thấy sợ hãi, cứng rắn lôi kéo Tần Giác ra khỏi tiệm vằn thắn này.

Cậu muốn nhanh chóng rời khỏi thị trấn này.

Đáng tiếc Quý Từ bỏ sót một chuyện.

Sau khi chuyện của Lý phủ lộ ra, quan phủ vì tra án, đã phong tỏa cả tòa thành.

Không có ai được ra ngoài thành cho đến khi mọi thứ được tìm ra.

Vốn chuyện phong thành ở nhân giới, đối với tu tiên giả bọn họ mà nói là rất dễ dàng đột phá.

Nhưng ngay khi bọn họ muốn bay ra ngoài, Tần Giác nhận thấy phía trên tòa thành này bị bao phủ bởi một kết giới.

Người bày ra kết giới này tu vi thâm hậu, vô cùng mạnh, ít nhất lúc này Tần Giác không có cách mang Quý Từ ra ngoài.

Viên đá có thể dùng để vô thanh vô tức phá bỏ kết giới kia bây giờ cũng đang trong thời kỳ hạ nhiệt, không thể dùng.

Thời điểm nghe được tin tức này, Quý Từ rất suy sụp, thì thào tự nói: "Đây là thế giới game online sao? Bảo vật còn có thời kỳ hạ nhiệt......"

Tần Giác không biết cậu đang nói xàm cái gì, cuối cùng vẫn dẫn cậu trở về khách điếm ban đầu.

Chỉ có thể chờ mọi chuyện qua đi rồi nói sau.

Quý Từ mệt mỏi ngã xuống giường, cái đầu vô lại gối lên đùi Tần Giác, than thở: "Sao lại xui xẻo như vậy, đệ nói xem nếu trưởng lão phát hiện đệ, bắt đệ đi, vậy phải làm sao bây giờ?"

Tần Giác rũ mắt nhìn cậu: "Sẽ không như thế, chỉ là dưỡng thương một thời gian ngắn mà thôi."

Quý Từ trở mình: "Nhưng ta cũng không muốn đệ tiếp tục ở tông môn."

"Vì sao?" Tần Giác hỏi.

Lần này Quý Từ không trả lời, lầm bầm nói: "Không nghĩ thì không nghĩ, đệ cái tên cải trắng khảm vàng này sẽ không hiểu."

Tần Giác: "......"

Càng ngày càng không thể hiểu được vị sư huynh này mỗi ngày trong đầu suy nghĩ điều gì.

Bọn họ ở khách điếm không quá nửa ngày.

Giờ Thân buổi chiều, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Quý Từ khựng lại.

Thời gian này, không có tiểu nhị tới quấy rầy khách trọ.

Trừ phi là người của quan phủ đến điều tra án.

Thấy Tần Giác muốn đứng dậy đi mở cửa, Quý Từ lập tức nhào tới kéo y trở lại giường, sau đó lắc đầu nói: "Đệ đừng nhúc nhích, sư huynh sẽ bảo vệ tốt cho đệ."

Tần Giác mặt không chút thay đổi đẩy tay cậu đặt trên ngực mình ra.

Quý Từ dừng một chút, lúc này mới phát hiện có chỗ nào không đúng.

Nhưng da mặt cậudày, không sợ, cười cười với tiểu sư đệ, sau đó xuống giường đi mở cửa.

Bên ngoài quả nhiên là quan viên phá án mặc trang phục quan phủ.

Bọn họ một thân huyền y, khuôn mặt nghiêm túc, vị đứng đầu kia chức quan cao nhất, bên hông đeo thanh loan đao.

"Tên họ."

Quý Từ chớp chớp mắt, thuận miệng chế một cái: "Vương Đại Pháo."

Nghe thấy cái tên này, khóe mắt người đi đầu giật giật, nhìn thanh niên tướng mạo tuấn tú trước mặt, nói: "Quan phủ tra án, há có thể đùa giỡn?"

Quý Từ vô tội nói: "Nhưng ta thật sự tên Vương Đại Pháo, ta là ngoại môn đệ tử Tam Thanh Đạo Tông, lần này là bồi sư huynh nội môn của ta ra ngoài gϊếŧ yêu."

Bộ đầu nhíu mày: "Tiên nhân của Đạo Tông?"

"Đúng vậy," Quý Từ cười hì hì nói, "Sư huynh của ta ở bên trong luyện công, các ngươi không nên quấy rầy y."

Bộ đầu đánh giá thanh niên trước mặt này, hiển nhiên hắn cũng không dễ lừa gạt như vậy: "Ngươi nói ngươi là đệ tử Đạo Tông, có chứng cớ không?"

"Đương nhiên có," Quý Từ nói, tháo ngọc bài treo bên hông xuống, đưa tới trước mặt bộ đầu, "Đây, nhìn cái này, ngọc bài của Đạo Tông."

Bộ đầu kia nhìn ngọc bài hồi lâu, rốt cục miễn cưỡng gật đầu.

Quý Từ nhíu mày, nhận ngọc bài lại.

Bộ trưởng: "Đêm qua, các ngươi làm gì?"

Quý Từ trả lời: "Đến Cửu Loan Sơn bắt yêu, một con hồ yêu, còn rất đẹp, đáng tiếc hơi hung dữ một chút, nếu không ta sẽ để nàng làm vợ sư huynh ta."

Bộ đầu: "......"

"Có ai có thể làm chứng không?"

Quý Từ ngẩn người, nói: "Lúc ấy cũng chỉ có hai người ta và sư huynh, chúng ta có thể làm chứng lẫn nhau sao?"

Bộ đầu nhíu mày, không nói gì, tiếp tục hỏi.

Quý Từ đối đáp trôi chảy, thần thái tự nhiên không giống giả vờ.

Cuối cùng, bộ đầu hỏi: "Ngươi thật sự là đệ tử ngoại môn?"

Quý Từ nhếch môi cười, dáng vẻ rất tiêu sái tùy ý: "Sao, đại nhân chưa từng thấy đệ tử ngoại môn nào đẹp trai như ta sao?"

Bộ đầu: "......"

Quý Từ cười híp mắt: "Đi thong thả không tiễn."

Nói xong, cậu đóng cửa phòng lại.

Nhưng ngay khi cánh cửa này sắp đóng lại, một lực đạo vô hình bổ nhào tới, chặn khe cửa lại.

Đây là linh lực?

Trong đầu Quý Từ một trận hỗn loạn, cùng lúc đó, cách đó không xa có thanh âm truyền đến, trầm thấp lạnh lùng: "Quý sư huynh mà người người Đạo Tông chúng ta kính ngưỡng, từ lúc nào lại biến thành đệ tử ngoại môn?"

Quý Từ mím môi, thầm nghĩ không tốt.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gã nam nhân mặc áo choàng màu đen, giữa mái tóc đen có một vệt màu trắng trộn lẫn trong đó, tướng mạo anh tuấn lại nham hiểm, ánh mắt lạnh băng như rắn độc.

Yết hầu Quý Từ giật giật, khẽ cúi đầu: "Đệ tử bái kiến Cô Hồng trưởng lão."

Mắt Cô Hồng híp lại: "Thì ra ngươi còn biết thân phận của mình."

"Nhìn biểu hiện vừa rồi của ngươi, ta nghĩ ngươi đã bị chưởng môn trục xuất khỏi sư môn rồi."

Cô Hồng khí chất mạnh mẽ, đôi mắt đen.

Quý Từ không dám nhìn thẳng vào gã ta.

So với Hàn Sinh và Thanh Ngọc, Cô Hồng rõ ràng càng âm trầm không thể nắm bắt.

Gã ta giống như một con sói cô độc hay một con rắn độc, tùy thời mà động, tùy thời đều có thể lấy mạng người.

Không giống như người trong tiên môn, ngược lại giống giáo đồ ma giáo hơn.

Thấy Quý Từ tránh đối diện với mình, Cô Hồng không dời ánh mắt, nhìn sâu trong khách điếm, giọng nói nhẹ nhàng một chút: "Tiểu Giác đâu, y ở bên trong sao?"