Chương 2: Đã không còn là Kiều Kim trước kia

Kiều Kim cười cười, cô đứng ở vườn hoa nhỏ bên ngoài bệnh viện, tắm mình trong ánh mặt trời, lúc cười rộ lên, hàm răng đều lấp lánh: "Tôi cũng không nói dối.

Cô vừa tới liền nhìn thấy người này toàn thân bốc lên hắc khí, giữa hai lông mày càng là tử khí dâng lên, rõ ràng chính là dấu hiệu mạng không còn bao lâu nữa.

Nếu không phải cô hiện tại vừa mới thức tỉnh, lực lượng chưa hoàn thiện, nếu không đều có thể nhìn thấy cụ thể hơn.

Ví dụ như anh ta rốt cuộc sẽ chết như thế nào.

Người đàn ông này lớn lên cực kỳ đẹp mắt.

Dù cho ánh mắt của Kiều Kim bắt bẻ như thế nào thì cũng là đẹp mắt chưa từng thấy qua.

Ngũ quan tuyệt mỹ, lần đầu tiên nhìn thấy sẽ cảm thấy nói cái gì cũng là dư thừa, từ khen ngợi cũng không đủ để hình dung hắn làm cho người ta kinh diễm.

Khí chất của hắn ôn nhuận, thật giống như ngọc thạch thượng hạng, lưu chuyển hào quang hoa mỹ nhất.

Lại như tuyết trắng mênh mang, có thể đọng lại mỗi một ánh mắt chiếu lên người hắn, rốt cuộc không dời mắt được nữa.

Không ai nỡ nói nặng lời với người như vậy dù một câu chất vấn.

Đây là Tống Nghiên Thanh, trưởng tôn duy nhất của Tống gia hiện giờ.

"Gan chó lớn bằng trời!".

Vệ sĩ cao lớn bên cạnh Tống Nghiên Thanh rốt cuộc khích động không nhịn được nữa muốn ra tay, đi về hướng Kiều Kim : "Đừng tưởng rằng chúng ta không đánh nữ nhân!"

Dám khi dễ thiếu gia, nữ nhân cũng đánh!

"Quên đi."

Lời nói lạnh lùng rơi vào tai mọi người, tựa như chưa từng trải qua sự lưu luyến rồi biến mất trong nháy mắt, càng tăng thêm vẻ lãnh đạm.

Bọn họ đứng dậy rời đi.

Vệ sĩ cao lớn nhìn thoáng qua Kiều Kim, tựa hồ có chút không cam lòng, cách kính râm trừng cô một cái.

Muốn tới gần thiếu gia, không biết tìm một cái cớ dễ nghe một chút, còn cần phải tìm một cái cớ đáng ghét như vậy.

Thật không sợ bị đánh chết.

Kiều Kim nhìn bọn họ rời đi, không ngăn cản, chỉ rung đùi đắc ý thở dài: "Không nghe lão nhân nói, chịu thiệt trước mắt.

"Kiều Kim!"

Giọng y tá vội vàng hoảng hốt truyền đến: "Cô ở đây làm gì? Mục phu nhân đang tìm cô."

Kiều Kim không chút hoang mang sửa sang lại quần áo của mình, đi theo y tá nhỏ rời đi.

Bệnh viện này không phải cao cấp bình thường, là Tống gia đặc biệt xây dựng vì Tống Nghiên Thanh.

Nhưng Tống Nghiên Thanh cũng không thường xuyên đến, chỉ trừ lúc kiểm tra.

Nếu không phải thân thể Kiều Kim này có thân phận đặc thù, cô không đủ tư cách tới đây.

Lúc đi tới trước phòng bệnh của mình, bên trong có một người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám sang trọng ngồi ở bên trong.

Mọi cử động của cô đều có khí độ tao nhã, không nói đẹp đến kinh người, ngược lại có loại tư thái mỹ nhân mà ta thấy còn thương, cho dù nhìn ra được dấu vết năm tháng, cũng không ngăn được phong thái.

"Kiều Kim, con đã đi đâu vậy?"

Kiều Phỉ thấy cô trở lại, lập tức đứng lên, ánh mắt mang theo lo lắng: "Sức khỏe con còn chưa tốt, chạy loạn làm gì?"

Nói xong liền nhìn thoáng qua cổ tay Kiều Kim.

Cổ tay cô đang quấn băng gạc, tối hôm qua Kiều Kim ở trong bồn tắm cắt cổ tay tự sát, nếu không cô để lại di ngôn cho Kiều Phỉ, trực giác Kiều Phỉ cảm thấy không ổn, nhanh chóng thông báo người chạy tới, nếu không, chậm một chút nữa, Kiều Kim sẽ lạnh.

Tối hôm qua cô đã tới một lần, sáng nay nghe Kiều Kim tỉnh lại vội vàng chạy tới, ai biết Kiều Kim còn chạy loạn.

Nghĩ đến điều này, Kiều Phỉ không nhịn được đỏ hốc mắt: "Ta cũng không có bởi vì những chuyện kia mà trách con, sao con lại nghĩ như vậy? Có chuyện gì không thể nói chuyện, cần phải đi tự sát?"

Kiều Kim liếc mắt nhìn Kiều Phỉ, bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Ngài muốn bởi vì chuyện gì trách ta? Là chuyện ta bị người tiêm thuốc phiện? Ngài cảm thấy là lỗi của ta sao?"

Sắc mặt Kiều Phỉ lập tức cứng đờ.

************

Sau này khi biết quan hệ của hai người sẽ sửa lại xưng hô sau 🥰🥰