Chương 18: Tào Phong

Cô đang ăn bánh trứng một cách ngon lành, cắn một miếng lớn, Tào Phong từ xa còn nghe thấy tiếng “rắc” giòn tan khi cô cắn vào lớp vỏ bánh.

Tiết Kỳ cắn một miếng bánh, rồi uống một ngụm sữa đậu nành đặc sánh.

Hương thơm từ sữa đậu nành cũng lan tỏa, thoang thoảng trong không khí, xộc thẳng vào mũi Tào Phong khiến cổ họng anh khô khốc.

Cháu trai Tào Việt ghé đầu lại gần, nói nhỏ: “Cậu ơi, tự nhiên cháu thấy cái hamburger này không còn ngon nữa, cháu muốn ăn bánh trứng.”

Tào Phong nhìn thấy trên bàn Tiết Kỳ còn một phần bánh dư, anh liền đứng dậy, bước tới trước mặt cô và lịch sự hỏi: "Cô gì ơi, cô có thể bán lại cho tôi phần bánh trứng dư này được không?"

Giọng anh trầm ấm, đầy từ tính, lại rất lịch sự và dịu dàng. Tiết Kỳ ngẩng đầu nhìn anh, đang định suy nghĩ xem nên bán với giá bao nhiêu.

Nhưng Tần Điềm Điềm nhanh chóng giành lấy phần bánh trứng dư đó, cắn một miếng lớn, miệng nhồm nhoàm nói: "Chúng tôi không dư đâu!"

Tào Phong: "..."

Anh gượng cười, xin lỗi: "Là tôi hơi đường đột, đã làm phiền cô rồi."

Quay về chỗ ngồi, Tào Việt nhìn cậu của mình với vẻ kinh ngạc.

Tào Phong nhận ra cháu trai đang nhìn chằm chằm mình, liền quay sang hỏi: "Sao thế?"

Tào Việt: "Không… chỉ là cháu thấy việc cậu muốn mua bánh trứng cho cháu không giống với phong cách của cậu chút nào!"

Phải biết rằng Tào Phong mắc chứng chán ăn nhẹ, ghét nhất là mấy món ăn lề đường như thế này!

Hôm nay cậu ấy đã năn nỉ mãi, Tào Phong mới đồng ý cho cậu đi mua hamburger.

Vậy mà lúc nãy, cậu của cậu ấy lại tự nguyện đi mua bánh trứng từ tay người lạ cho cậu ấy?

Tào Phong lật trang sách, thản nhiên nói: "Cháu hiểu nhầm rồi, cậu định mua cho cậu."

Tào Việt: "???"

Cậu ấy mở to mắt nhìn Tào Phong, càng thấy sốc hơn nữa!

— Thật không thể tin nổi! Cậu của cậu ấy là một người có tài sản hàng tỷ, nhưng lại muốn mua bánh trứng cho bản thân? Mà còn mua không được nữa chứ!

*

Tàu cao tốc nhanh chóng đến huyện Văn Thành.

Nói là huyện, nhưng thực ra đây là một thành phố cấp huyện trực thuộc Diêm Kinh.

Văn Thành nổi tiếng về giáo dục, diện tích không lớn nhưng lại có ba trường trung học trọng điểm. Trong đó, trường Trung học Quốc tế Lam Sơn là trường tư thục với tỷ lệ học sinh đỗ đại học hàng năm lên tới 98%.

Với thành tích của Tần Điềm Điềm, thực sự cô bé không thể vào được trường này.

Năm nay, trường Trung học Quốc tế Lam Sơn mở rộng tuyển sinh các học sinh có năng khiếu thể thao, mà Tần Điềm Điềm đã từng đại diện cho trường cũ giành được giải vô địch trượt tuyết toàn quốc, cho nên nhờ đó mới được nhận vào trường.

Dĩ nhiên, để Tần Điềm Điềm có thể thành công vào được trường Trung học Quốc tế Lam Sơn, Tiết Kỳ còn phải đóng thêm 150.000 nhân dân tệ cho quỹ xây dựng trường.

Trong vài năm tới, ngoài học phí, mỗi năm còn phải đóng thêm 80.000 nhân dân tệ cho quỹ xây dựng này.

Đối với Tiết Kỳ, 150.000 nhân dân tệ đã là một khoản tiền không nhỏ, số tiền này khiến cô đau lòng như bị dao cắt.

Nhưng Tần Điềm Điềm phải đi học, cần một môi trường giáo dục tốt, nên số tiền này bắt buộc phải đóng.

Hơn nữa, trong lễ tang của ông Tần, cô đã nhận được 300.000 nhân dân tệ, chia một nửa cho Tần Điềm Điềm cũng không có gì là sai.

Dù sao, đầu tư một chút tiền cho công chúa nhỏ 30 triệu, nhìn về lâu dài, đều là xứng đáng!

Không nỡ bỏ con, sao có thể bắt được sói!

Kiếp trước, Tiết Kỳ từng là một NPC trong trò chơi quản lý nhà hàng, mọi hành động đều không do cô tự kiểm soát mà bị người chơi điều khiển.

Người chơi đó vì muốn tiết kiệm tiền nên chẳng hề muốn thuê bảo vệ hay nhân viên.

Điều này dẫn đến việc cô phải đảm nhận nhiều vai trò cùng lúc, cuối cùng không xoay sở nổi và nhà hàng bị phá sản.

Hiện tại, Tiết Kỳ đã có ý thức tự do, cô cũng hiểu rõ rằng tiền bạc không thể tiết kiệm khi không nên, nếu không tổn thất chỉ càng lớn hơn!