Chương 2: Đến thì đánh! Ai sợ ai!

Cú tát này quá mạnh, khiến Tần Mỹ, một người đàn bà đầy thịt, bay ngược ra sau.

Tần Mỹ đập vào tường, đau đến mức ngồi bệt xuống đất thở dốc.

Bà ta không ngờ, Tiết Kỳ vốn yếu đuối lại có sức mạnh lớn đến vậy. Tần Mỹ vừa cố nén cơn đau vừa mắng chửi: "Đồ hồ ly tinh, nếu mày không giao quyền nuôi con bé cho tao, mày đừng mơ mà sống được yên ổn. Có khi chết ở nơi hoang dã cũng không chừng."

"Dám đe dọa tôi?"

Tiết Kỳ xắn tay áo lên, bước tới, đá một cú vào mặt Tần Mỹ, rồi cầm chai cồn trên bồn rửa trong phòng tắm, xịt thẳng vào mắt bà ta.

Tần Mỹ không ngờ, Tiết Kỳ đột nhiên như biến thành một người khác, không chỉ gan dạ mà còn khỏe mạnh hơn hẳn. Cú xịt quá bất ngờ khiến bà ta không kịp tránh, hai mắt đau rát, bà ta ôm mặt la hét trong đau đớn.

Tần Mỹ co ro dưới đất, ôm mặt cầu xin.

Tiết Kỳ giẫm lên mặt bà ta mà bước ra ngoài, mở cửa và rời khỏi phòng tắm.

Ra ngoài, Tiết Kỳ mới nhận ra mình đang ở nhà tang lễ, hôm nay là đám tang của ông Tần.

Những ký ức của chủ nhân cơ thể này bắt đầu tràn về.

Tiết Kỳ vừa được tái sinh, nhanh chóng bình tĩnh lại, gọi điện cho nhân viên nhà tang lễ và trợ lý của ông Tần, Trình Khải, rồi sau đó báo cảnh sát.

Cảnh sát đến rất nhanh, sau khi lấy lời khai xong, bọn họ đã đưa Tần Mỹ đi.

Chuỗi sự kiện bất ngờ này được Tiết Kỳ xử lý vô cùng gọn gàng, khiến Trình Khải cũng phải ngỡ ngàng.

Khi Tiết Kỳ từ phòng tắm bước ra, tay cô dính đầy máu nhưng không một tiếng rêи ɾỉ, bình tĩnh bảo Trình Khải gọi điện thoại và hướng dẫn anh ta cách nói chuyện với cảnh sát.

Ngay khi cảnh sát tới, người phụ nữ vừa rồi còn lạnh lùng tàn nhẫn, bỗng biến thành một cô gái mỏng manh, gương mặt đẫm nước mắt, bắt đầu nghẹn ngào kể lể với cảnh sát về cảnh ngộ bị Tần Mỹ bức ép, thậm chí là bạo hành. Đến lúc lấy lời khai, cô còn giả vờ lảo đảo, suýt ngất, phải nhờ nữ cảnh sát đỡ ra ghế ngồi.

Sau khi cảnh sát đi, người phụ nữ này lại lập tức trở mặt như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh chỉ đạo mọi người làm việc, mà giờ đây, cô lại ngồi xuống ăn kem.

Tiết Kỳ vừa ăn kem vừa xử lý thông tin mới nhận được trong đầu, suy nghĩ bước tiếp theo phải làm gì.

Dù sao cô cũng đã thoát khỏi sự kiểm soát của "người chơi", giờ đây cô đã có thể tự mình hành động, cảm giác tự do này thật sự quá sướиɠ.

Trình Khải là trợ lý của ông Tần khi còn sống cho nên cũng khá hiểu cô.

Lúc này, thấy cô ăn kem một cách lạnh lùng, không chút biểu cảm, như đang suy nghĩ gì đó, trông hệt như một người khác.

Anh ta nhắc nhở: "Hôm nay cô đưa Tần Mỹ vào tù, nhưng nếu bà ta ra ngoài và lại gây rắc rối cho cô thì sao? Cô còn trẻ, không cần thiết phải đắc tội với loại người như vậy chỉ vì một Tần Điềm Điềm. Bà ta vô liêm sỉ lắm, phát điên lên thì không biết sẽ làm gì cô đâu. Tôi khuyên cô nên từ bỏ số tiền đó, cầm tiền phúng viếng rời khỏi đây, sống cuộc đời yên ổn."

Tiết Kỳ tiếp tục ăn kem, không thèm nhìn Trình Khải một cái: "Đến thì đánh."

Ai sợ ai?

Trong trò chơi quản lý ẩm thực, người chơi vì muốn tiết kiệm tiền mà không thuê bảo vệ, sau đó đã biến Tiết Kỳ thành bảo vệ, không chỉ cho cô kỹ năng nấu ăn thần sầu, mà còn trang bị cho cô cả khả năng chiến đấu vượt trội.

Sau khi xuyên không đến đây, hai kỹ năng đó cũng đi theo cô.

Vì vậy, vấn đề tự bảo vệ mình không phải là vấn đề đối với cô.

Hơn nữa, bây giờ là xã hội pháp trị, cô không bị ảnh hưởng bởi "dấu ấn", nên cô chẳng việc gì phải sợ.

Những người đến viếng đều là đối tác và bạn bè của ông Tần khi còn sống, không giàu cũng quý, số tiền phúng điếu ít nhất cũng là ba trăm nghìn.

Trong nguyên tác, nguyên chủ Tiết Kỳ là người mẹ kế nhỏ, đã từ bỏ quyền thừa kế ba triệu, cầm ba trăm nghìn trở về quê. Tuy nhiên, cha mẹ cô ta lại tham lam, không chỉ lấy hết số tiền trong thẻ mà còn bán cô ta cho một người đàn ông chuyên bạo hành với giá hai trăm nghìn làm sính lễ.

Tiết Kỳ sinh ba đứa con gái cho gã đàn ông bạo hành đó, đến khi sinh đứa con trai thứ tư, cô ta đã chết vì khó sinh.

Ba trăm nghìn so với ba triệu, Tiết Kỳ cô đâu có ngu, tất nhiên là chọn ba triệu rồi.