Chương 7: Giá trị hắc hoá giảm

Người chơi muốn tiết kiệm tiền, bắt NPC như cô phải ăn đồ thừa của khách hàng mỗi ngày, thậm chí không cho cô hâm nóng thức ăn vì sợ tốn điện.

Món ăn mất đi độ nóng sẽ mất luôn cả linh hồn.

Đây là lần đầu tiên Tiết Kỳ cảm nhận được sự ấm áp từ món ăn do chính tay mình nấu!

Thật hạnh phúc!

Nghĩ đến việc sắp thừa kế ba mươi triệu, Tiết Kỳ cảm thấy tương lai thật sáng lạn!

Không ai có thể ngăn cô thừa kế ba mươi triệu này!

Trình Khải nhìn Tiết Kỳ ăn món óc heo nướng, giống như đang xem một buổi phát sóng trực tiếp về việc thưởng thức món ăn tuyệt mỹ.

Điều quan trọng là món óc heo nướng của Tiết Kỳ có màu sắc và hương vị tuyệt vời, khiến anh ta càng thêm đói bụng.

Vì bị hương thơm của món ăn kí©h thí©ɧ, Trình Khải lúc này đã tỉnh táo hơn nhiều.

Lúc này anh ta mới nhận ra, mình vừa làm một việc không thể tha thứ được!!

Anh ta... suýt gϊếŧ người!

Trình Khải hồi tưởng lại cảnh tượng bản thân điên cuồng vừa rồi, hoàn toàn không thể tin đó là mình! Anh ta như thể bị quỷ ám, anh ta hoàn toàn không thể kiểm soát suy nghĩ muốn gϊếŧ người diệt khẩu trong đầu mình.

Ngay lúc này, nhìn Tiết Kỳ đang hạnh phúc tận hưởng món ăn, anh ta lại nảy sinh vài phần hối hận.

Thậm chí, như thể bị ma xui quỷ khiến, anh ta nhỏ giọng nói: "Cô… Cô Tiết, có thể cho tôi một miếng được không?"

Tiết Kỳ liếc anh ta một cái, định nói là không.

Muốn cướp ba mươi triệu của cô, lại còn muốn cô chia sẻ món óc heo nướng của cô cho anh ta?

Mơ đi!

Cô ném qua một ánh mắt khinh thường, nhưng lại thấy trên đầu Trình Khải xuất hiện một dòng chữ nhỏ màu vàng.

[Ngửi thấy mùi hương của "Món ăn hạnh phúc", giá trị hắc hoá của phản diện vô danh đang giảm xuống.]

Tiết Kỳ sững sờ một chút, cúi đầu nhìn món não heo nướng trong tay mình, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Cô bưng đĩa não heo nướng của mình đi đến chỗ Trình Khải, múc một thìa đưa đến miệng anh ta: "Chỉ một miếng thôi. Hãy nhớ lấy, đây là một tiên nữ tốt bụng và đẹp đẽ, suýt nữa bị anh diệt khẩu mà vẫn chia sẻ thức ăn với anh."

Làm sao để miêu tả món óc heo nướng của Tiết Kỳ đây?

Giống như vừa ăn một miếng phô mai mềm mại, tươi ngon tan ngay trong miệng. Kết hợp với nước sốt mặn ngọt của ớt cay, tan chảy trong miệng anh ta, vị ngọt dịu còn đọng lại, thêm chút hương vị của ngò gai, như thể đang nằm lăn lộn trên những đám mây mềm mại, hạnh phúc đến mức khiến anh ta nhớ về gia đình.

Trên khuôn mặt anh ta hiện lên biểu cảm vô cùng hồi tưởng, sau đó, bất chợt khóc không thành tiếng:

"Cô Tiết, tôi sai rồi, tôi có lỗi với cô, tôi không nên có ý định xấu xa với cô! Tôi có lỗi với vợ con ở nhà, và càng có lỗi với bà nội đã đặt niềm tin vào tôi, tôi không xứng đáng làm người!"

Người đàn ông gào khóc.

Tiết Kỳ nhìn thấy trên đầu anh ta lại xuất hiện một dòng chữ nhỏ màu vàng:

[Ăn món "Món ăn hạnh phúc", giá trị hắc hoá của phản diện vô danh đã được loại bỏ hoàn toàn, thành công biến trở lại thành người qua đường bình thường.]

Người đàn ông khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, khuôn mặt méo mó nhìn cô: "Có thể cho tôi thêm một miếng nữa được không?"

Tiết Kỳ múc một thìa to, cạo sạch phần nước còn lại trong đĩa giấy bạc.

Trình Khải lộ ra biểu cảm mong chờ, miệng há rộng.

Và rồi, ngay trước mặt anh ta, Tiết Kỳ đưa miếng cuối cùng vào miệng mình, kèm theo một biểu cảm tận hưởng: "Thật là ngon!"

Trình Khải: "..."

"Thỏa thuận với anh một chút nhé."

Tiết Kỳ đặt chiếc đĩa bạc trống rỗng sang một bên, lấy điện thoại ra, mở lại đoạn phát sóng trực tiếp vừa rồi cho Trình Khải xem.

"Đây là bằng chứng phạm tội của anh, nếu chúng ta không đạt được thỏa thuận, tôi có thể nói với cảnh sát rằng anh đã phạm tội âm mưu gϊếŧ người không thành."

Trình Khải cẩn thận xem lại đoạn video, mồ hôi lạnh chảy đầy trán:

"Cô... cô muốn tôi làm gì?"

Anh ta hoàn toàn không hiểu được tâm trạng của mình khi đó, tại sao lại bốc đồng đến mức muốn gϊếŧ người diệt khẩu.