Chương 4

Đèn bí ngô nhỏ cũng vậy, không mất bao lâu, ruột rỗng của quả bí ngô lại sẽ chứa đầy nước mưa, cần phải đổ ra.

U Tiểu Dạ đã kiệt sức từ lâu, bây giờ có thể nói là hoàn toàn dựa vào ý chí "muốn chết một cách thoải mái" để kéo dài, mới có thể mang theo đồ đạc của mình lênh đênh trong đêm mưa như thế này.

Nhưng rốt cuộc cậu chỉ là một ác linh yếu ớt đến mức sắp tan biến, đã kiên trì đến mức này, sớm đã là sức cùng lực kiệt.

Ngay khi U Tiểu Dạ cảm thấy mình sắp không thể chống chọi nổi nữa, cậu nhìn thấy một tòa nhà ba tầng cao lớn xuất hiện ở góc đường, bề ngoài tòa nhà bị bao phủ bởi những dây leo trơ trụi của dây thường xuân.

Đứng ngơ ngác nhìn những chiếc lá dây thường xuân đã héo úa rụng xuống, U Tiểu Dạ chợt nhớ lại.

Cậu nhớ rằng khi còn học tiểu học, trường học cũng có một dây thường xuân, vào mùa thu, lá của dây thường xuân sẽ chuyển từ xanh biếc sang vàng óng và cam rực, tràn đầy sức sống.

Nhưng dây thường xuân trên tòa nhà trước mắt lại như thể bị phun thuốc trừ sâu DDVP, dù chỉ mới đầu thu, lá cây đã rụng rời và héo úa, chỉ còn lại những dây leo già đen như những bàn tay khô quắt.

U Tiểu Dạ không suy nghĩ kỹ, chỉ cho rằng có lẽ đất ở đây không đủ dinh dưỡng, nên dây thường xuân cũng héo úa sớm.

Ngôi nhà phía trước không giống như nơi có người hay linh cư ngụ, nhưng vì lễ phép, U Tiểu Dạ vẫn đặt chiếc đèn bí ngô xuống, giơ bàn tay nhỏ tròn trắng ngắn của mình gõ cửa, cất tiếng hỏi nhẹ nhàng: "Xin chào, không biết bên trong có ai... linh nào không ạ?"

Mọi nơi yên tĩnh, không ai đáp lại, chỉ có tiếng mưa rơi không ngừng.

Sau khi xác nhận không có ai trong nhà, U Tiểu Dạ cuối cùng cũng thấy được tia hy vọng.

Cậu ước lượng độ dày của cánh cửa, cảm thấy với linh lực của mình có lẽ không thể xuyên qua được, coi chừng còn có thể bị kẹt lại.

Vì thế cậu chọn cách cũ, mang theo đèn bí ngô và gối nhỏ của mình lượn quanh tòa nhà một vòng, tìm được một cửa sổ chưa đóng, U Tiểu Dạ duỗi thẳng hai tay nhỏ ngắn của mình để giảm lực cản, đồng thời lao nhanh vào phòng.

Bên trong căn phòng tối om, không thể nhìn thấy gì cả.

U Tiểu Dạ "bịch" một tiếng, đập vào thứ gì đó, không có cảm giác đau đớn như cậu dự đoán, cậu trượt xuống theo thứ dài dài đó, sau đó được một thứ gì đó khô ráo và mềm mại đỡ lấy.

Trong bóng tối, có người dùng những ngón tay dài nhợt nhạt vô thanh thi triển Hỏa Quyết*.

*: một loại quyết triệu hồi lửa.

Một ngọn lửa màu xanh dương hiện lên trong căn phòng tối tăm, lơ lửng trong không trung không rơi xuống.

U Tiểu Dạ mở to đôi mắt tròn xoe của mình, hướng ánh nhìn về thứ đã bắt giữ lấy mình.

Đó là những ngón tay thon dài như ngọc, đẹp đẽ nhưng tái nhợt, không hề có chút hồng hào nào.

Ngay sau đó, bắt gặp trong tầm mắt U Tiểu Dạ là vẻ ngoài của người đàn ông đã bắt lấy cậu.

Người đàn ông mặc một chiếc áo choàng dài màu đen, mái tóc dài xõa xuống, dung mạo tuấn tú như thần, nhưng vì làn da trắng bệch như tuyết không thấy ánh nắng mặt trời nhiều năm của hắn, U Tiểu Dạ thà gọi hắn là ác quỷ từ địa ngục trỗi dậy hơn là một vị thần.

Trên người đàn ông toát ra một sức mạnh và uy áp không thể xem thường, nặng nề như thể có thực chất vậy, đè nén U Tiểu Dạ đến nỗi chỉ cần liếc nhìn người đàn ông một cái thì lập tức phải rụt mắt lại, không dám cử động hay vùng vẫy ở trong tay hắn nữa.

Loại linh cấp độ này, không thể chỉ gọi là linh, có lẽ dùng từ tà ma để miêu tả sẽ chính xác hơn.

U Tiểu Dạ tự biết mình không có hy vọng trốn thoát, liền nằm yên trong lòng bàn tay như ngọc của người đàn ông, từ bỏ chống cự, chấp nhận chờ đợi cái chết.

Một giây, hai giây... Người đàn ông ấy không hề nắm lòng bàn tay lại để nghiền nát linh hồn yếu ớt và có vẻ ngoài buồn cười này, hàng mi dài như lông cánh quạ của hắn rũ xuống, trong đôi mắt lạnh lùng như được ngâm trong nước đá, thấp thoáng một tia cảm xúc đặc biệt hiếm hoi.

Linh này... tại sao khi tiếp xúc với hắn lại không tan biến mất?

Giống như những dây thường xuân màu cam rực rỡ bên ngoài tòa nhà, ngay sau khi hắn đến, chúng bắt đầu héo rũ và khô cằn, chỉ trong vài ngày, những chiếc lá rực rỡ như lửa đã rụng sạch, chỉ để lại những dây leo xấu xí.

Sau vài giây chờ đợi, U Tiểu Dạ nhận ra mình vẫn chưa chết, không thể tin được chớp chớp mắt, rất nhanh đã hiểu ra rằng tà ám trước mặt có lẽ không có ý định gϊếŧ mình.

Nếu không thì chỉ với việc mình ướt sũng đè lên người hắn như vậy, sớm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Nếu đối phương không có sát ý, U Tiểu Dạ cũng quyết định thử cầu xin một lần, cố gắng thông qua lời xin lỗi chân thành để đạt được sự tha thứ của đối phương, tha cho mạng sống của mình.