Chương 3

Sài Tinh: “……”

Nha đầu này, nội tâm hoạt động cũng thật phong phú!

Sài Tinh cũng thay thường phục, một bộ váy lụa mỏng màu trắng, rất là tố nhã.

Người đánh xe là thị vệ thân cận của Sài Tinh, lúc này cũng đã thay thường phục, dừng xe ngựa chờ sẵn trong sân.

“Lên xe đi!” Sài Tinh chỉ xe ngựa.

“Ta?” Lạc Cẩm chỉ chỉ chính mình, “Ta…… Nô tỳ ngồi phía trước là được……”

Sài Tinh nhíu mày: “Chẳng lẽ ngươi…… ghét bỏ bản công chúa?”

“Nô tỳ không dám.”

【Haizz, hôm nay sợi dây thần kinh nào của nàng ấy có vấn đề rồi sao? 】

【Công chúa hỉ nộ vô thường, cẩn thận một chút, chớ có chọc giận nàng.】

Lạc Cẩm chỉ có thể lên xe ngựa, cẩn thận ngồi rúc vào một góc.

Sài Tinh liếc nàng: “Làm sao vậy? Bản công chúa ăn thịt người sao? Ngươi ngồi xa vậy làm gì?”

Lạc Cẩm chỉ có thể thở dài một tiếng trong lòng, ngồi gần hơn một chút.

“Hôm nay là mười lăm,” Sài Tinh nói, “Mười lăm mỗi tháng, Phủ Thái sư đều mời gánh hát tuồng, thi thoảng ta cũng đi nghe diễn. Đại tiểu thư con vợ cả Tần Hoa Anh là tỷ muội tốt của ta, ta đi gặp nàng ấy.”

Lạc Cẩm chỉ nhẹ nhàng đáp lời: “Vâng.”

【Cần phải nghĩ cách để công chúa phát hiện Tần Hoa Anh đang mang thai mới được!】

【Vai ác này cần phải xử lý ngay, nếu không sẽ rất phiền toái.】

【Nhưng ta chỉ là một tiểu cung nữ, có thể làm gì đây?】

【Phải cẩn thận một chút, không thể kéo thù hận, với thân phận của ta, ai cũng có thể bóp chết ta…】

【Cũng không biết cô công chúa này có thông minh hay không….】

Sài Tinh mỉm cười.

Cái cô công chúa là nàng…… hình như cũng coi như là thông minh đi?

Vì không muốn bị chú ý, Sài Tinh vào phủ Thái Sư từ cửa sau. Hôm nay Tần Thái sư không có ở trong phủ, người Tần gia đều đang nghe diễn, thấy công chúa tới, Tần Hoa Anh liền dẫn theo nha hoàn ra nghênh đón.

Tần Hoa Anh là người thận trọng, liếc mắt thấy trang phục của Lạc Cẩm, hơi kinh ngạc: “Cung nữ này của công chúa hôm nay ăn mặt thật xinh đẹp.”

Sài Tinh thở dài: “Không có cách nào, ta lại không có bộ quần áo nào xấu hơn cho nàng mặc, chỉ có thể mặc cái này chắp vá vậy.”

Tần Hoa Anh mỉm cười: “Đúng thật, quần áo của ngươi đương nhiên đều đẹp. À mà hôm nay sao công chúa lại đột nhiên đến đây, ta còn chưa có chuẩn bị gì…”

“Không cần chuẩn bị, ta chỉ là tự nhiên có hứng thú nghe hát tuồng, tới nghe xong là đi thôi.”

Sài Tinh lúc này đã không nghe thấy tiếng lòng của Lạc Cẩm, xem ra lại hết thời gian.

“Đến đây đi, vở diễn đã bắt đầu, ta dẫn công chúa đi!” Tần Hoa Anh mỉm cười nói: “Đã phân phó người sắp xếp chỗ ngồi cho công chúa, trái cây điểm tâm cũng đã chuẩn bị.”

Sài Tinh đi theo Tần Hoa Anh đến sân khấu ở hậu viện.

Phủ Thái sư có diện tích cực lớn, nhìn qua ít nhất rộng mấy chục mẫu, hậu viện có một sân khấu rất lớn, từ xa xa đã nghe thấy tiếng hát tuồng.

Sài Tinh và Tần Hoa Anh vừa nói cười vừa đi đến chỗ sân khấu, người Tần gia nhìn thấy công chúa, sôi nổi đứng dậy quỳ xuống hành lễ. Sài Tinh xua tay để bọn họ đứng dậy, đi đến vị trí của mình ngồi xuống.

Tuy nàng trẻ tuổi nhưng thân phận tôn quý nhất, vị trí tốt nhất ở trung tâm đương nhiên là nhường cho nàng.

Trên bàn đã bày một ít điểm tâm cùng trái cây, Sài Tinh nhìn thoáng qua, quay đầu lại nói với Lạc Cẩm: “Những điểm tâm này bản công chúa không thích, ngươi đi chọn mấy cái khác lại đây cho bản công chúa.”

Tần Hoa Anh hơi giật mình, ngay sau đó phân phó hạ nhân: “Dẫn vị cô nương này ra sau bếp lấy điểm tâm.”

Lạc Cẩm không rõ nguyên do, đi theo một lão ma ma tới phòng bếp. Phòng bếp của phủ Thái sư rất lớn, còn rộng hơn so với sân của những nhà bình thường. Mười mấy người cả nam cả nữ đang bận rộn trong phòng bếp. Lão ma ma dẫn Lạc Cẩm đến cạnh một cái giá, nói: “Tất cả điểm tâm đều ở đây, bên kia có trái cây và mứt hoa quả, cô nương muốn lấy loại nào cứ lấy, chọn xong lão thân sẽ sai người đưa qua, cô nương lấy nhiều một chút.”

Lạc Cẩm nhìn từng tầng từng tầng điểm tâm đặt trên giá, ước chừng có mấy chục loại điểm tâm màu sắc khác nhau, xem đến nỗi suýt chảy nước miếng.

“Vậy… ta có thể nếm thử không?” Lạc Cẩm nói: “Ta nếm qua thì mới biết có ăn ngon hay không, đúng không?”

Lão ma ma nói: “Mời cô nương.”

Hai mắt Lạc Cẩm tỏa sáng, cầm một khối điểm tâm màu hồng nhạt, cắn một miếng, vừa vào miệng đã cảm thấy mềm mại, mang theo chút hương hoa đào, ăn ngon vô cùng.

Nàng lại ăn vài loại điểm tâm, tuy rằng điểm tâm ăn ngon, nhưng ăn nhiều cũng cảm thấy hơi ngán. Nàng nhìn thấy một đĩa điểm tâm màu đen, cầm lấy một khối, vừa vào miệng đã thấy chua, nhưng lại đỡ ngán.

Nàng nảy ra một ý, quay đầu lại nói với lão ma ma: “Công chúa thích ăn mơ chua, ngươi bưng một đĩa qua đi!”

Lão ma ma đáp lớp: “Vâng!”

Lạc Cẩm tùy tay chọn mấy đĩa điểm tâm có vị chua, bày cùng với điểm tâm ngọt, để lão ma ma đưa ra sân khấu.

Nàng nghĩ nếu là người mang thai, có khả năng sẽ hay cảm thấy buồn nôn, nên thích ăn chua hơn bình thường. Nếu Tần Hoa Anh ăn nhiều điểm tâm có vị chua, nàng sẽ có lý do nhắc nhỏ công chúa là Tần Hoa Anh có khả năng mang thai.

Lúc lão ma ma xoay người, nàng trộm lấy mấy khối điểm tâm bỏ trong ống tay áo, nghĩ lấy về để ăn khuya. Dù sao ở đây có nhiều điểm tâm như vậy, nàng lấy mấy khối cũng không có ai để ý.

Sau đó nàng quay trở về sân khấu.

Nha hoàn của phủ Thái Sư đã bưng điểm tâm lên, Sài Tinh vừa lòng gật đầu: “Mấy thứ này đều là điểm tâm bản công chúa thích ăn, chọn không tồi, về sẽ có thưởng!”

【Hả? Vậy mà cũng có thưởng? Công chúa hào phóng! Hào phóng!】

【Tần Hoa Anh ăn mơ chua! Công chúa mau chú ý kìa!】

【Nàng lại ăn chua nữa, bánh táo chua! Hừ hừ! Ta thật thông minh!】

【Lúc trở về phải nhắc nhở công chúa, chỉ mong nàng có thể tin tưởng ta.】

Sài Tinh đương nhiên cũng chú ý tới.

Nàng và Tần Hoa Anh cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cũng không nhớ nàng ấy thích ăn chua như vậy khi nào.